Chương 57: Thế giới 3: Anh có một chú chó muốn tặng cho em (1)

Mộc Dao ngồi trên chiếc xích đu đặt trong sân nhà mình, nội tâm vô cùng phức tạp và...... thâm trầm.

"Bảo bối ~ ngoan ngoãn ở nhà với bà nội nha, mẹ phải ra ngoài đi làm rồi, buổi tối mẹ sẽ mang bánh kem dâu tây về cho con!"

Mẹ Hà là một người dịu dàng, giọng nói mềm mại, bà xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Mộc Dao, xúc cảm béo tròn làm bà lại xoa thêm vài cái, Mộc Dao giãy giụa, đẩy ra.

"Con không muốn ăn dâu tây, con muốn ăn sầu riêng." Cô thích ăn sầu riêng, nhưng mẹ Hà lại thích vị dâu tây mà không thích vị sầu riêng.

"Nhưng mà tiểu công chúa nhà người khác đều ăn dâu tây cả đó......" Thấy con gái bảo bối bày ra vẻ mặt không vui vẻ, mẹ Hà mới thỏa hiệp nói: "Được rồi, được rồi, sầu riêng thì sầu riêng, buổi tối gặp lại con nha ~ tiểu bảo bối của mẹ."

Nói xong mẹ Hà lại véo véo khuôn mặt của Mộc Dao, vất vả lắm cô mới thoát khỏi mẹ Hà thì ba Hà lại đến bế cô giơ lên cao tỏ vẻ mình rất yêu thương cô, Mộc Dao bị ông thẩy lên thẩy xuống hai cái liền đầu váng mắt hoa, cô quơ quơ đôi chân ngắn nhỏ của mình kháng nghị.

...... Đúng vậy, không sai, chính là đôi chân ngắn nhỏ, hiện tại cô chỉ mới sáu tuổi.

Bạn nhỏ Mộc Dao được buông xuống, tuy rằng trong lòng còn có chút không thích ứng nhưng trên mặt vẫn rất ngoan ngoãn phất tay tạm biệt với ba mẹ, sau đó ngồi trở lại xích đu chờ bà nội mình ra tưới hoa xới đất cho cây cối trong vườn.

Bà nội Hà chỉ có một đứa con là ba của cô, hơn nữa ba Hà vẫn là do năm đó bà "trai già đẻ ngọc" mới có được cho nên năm nay ba Hà mới ba mươi lăm mà bà nội Hà đã gần tám mươi.

Có lẽ là do lúc trẻ từng làm việc đồng án nên dù đến tuổi này rồi nhưng bà cũng rất ít khi đau bệnh, hơn nữa chân cẳng còn rất nhanh nhẹn.

Bà cầm thùng tưới, vừa hát ngâm nga một làn điệu dân ca vừa tưới nước cho tất cả hoa cỏ trong vườn, bên chân là một chú mèo lông vàng bà mang từ dưới quê lên, bà nội Hà đi đến đâu thì nó liền đi theo đến đó.

Khi bà vừa ra tới thì Mộc Dao đã gọi ngay một tiếng "bà nội" nhưng bà không trả lời nên cô cũng không tự khiến mình mất mặt mà vẫn giống như dĩ vãng là nhạt nhẽo chơi xích đu một mình.

Từ khi ba Hà tỏ vẻ sẽ không sinh thêm đứa bé thứ hai thì bà nội Hà vẫn luôn dùng thái độ hờ hững này với cô để bày tỏ kháng nghị. Nhưng có biện pháp nào đâu, cũng không phải hai vợ chồng cố ý không muốn sinh thêm mà vì lúc mẹ Hà sinh cô đã bị khó sinh, tuy rằng cuối cùng cũng bình an sinh ra cô nhưng cũng vì vậy mà mẹ Hà bị tổn thương thân thể, cho nên không chỉ khó có đứa bé thứ hai mà cho dù có thì đến khi sinh tự nhiên mẹ Hà cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Càng bất đắc dĩ chính là mẹ Hà còn là "những người mà thuốc gây tê không có hiệu quả", cho nên dù bà nguyện ý mạo hiểm sinh mệnh và chịu đựng đau đớn để sinh mổ thì ba Hà cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý.

Dù sao bà là người lớn, mà ba mẹ Hà cũng không có khả năng đi so đo với trưởng bối cho nên chỉ có thể đối xử tốt gấp bội với Mộc Dao.

Bà nội Hà tưới nước xong liền một mình vào nhà mà không thèm liếc nhìn Mộc Dao, con mèo lông vàng mà bà nuôi cũng không thân thiết với Mộc Dao.

Xác định bà nội Hà sẽ thật sự không ra ngoài nữa, Mộc Dao liền lặng lẽ đẩy cái ghế cao bằng một nửa người trưởng thành đến dưới tàng cây khế bên cạnh chiếc xích đu của cô, cô không biết cây khế này có thể chống đỡ được thân hình của một người trưởng thành hay không nhưng cô kiểm tra được nó chống đỡ cân nặng của một đứa trẻ dưới mười tuổi là không thành vấn đề.

Giống như những lần luyện tập trước, Mộc Dao bò lên ghế, ôm lấy cành cây khế, từ từ bò lên trên, bò đến độ cao ngang với độ cao của tường bao, cô đi theo nhánh cây vươn ra phía bức tường mà dẫm lên được tường bao.

Cô không biết leo cây, nhưng vì có thể chạy ra ngoài thành công nên trước đó đã luyện tập rất nhiều lần, mỗi lần đều là đạp lên được tường bao thì liền theo đường cũ quay trở về, nhưng lần này cô còn chuẩn bị một cuộn dây thừng mà so với ngón cái của người trưởng thành nó còn thô và to hơn, cô lấy dây thừng cột vào chỗ phân nhánh của nhánh cây to nhất, kéo kéo dây thừng xác định không có vấn đề gì, để ngừa vạn nhất cô còn lấy dây thừng quấn vài vòng lên tay phải của mình, sau đó người và bức tường đứng thẳng tạo thành một góc chín mươi độ, chân cô đạp lên tường bao nhanh chóng trượt xuống.

Cuối cùng cũng dẫm lên mảnh đất bên ngoài, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, đến nỗi tay bị dây thừng ma sát đau cũng không quản, bị nhốt hết nửa tháng mới phát hiện không khí bên ngoài tươi mát như thế!

"Hệ thống, hướng dẫn vị trí của nam chính."

Chỉ mất một giây thì trước mắt Mộc Dao liền xuất hiện mũi tên mà lúc trước từng gặp qua, nó ở giữa không trung cong về phía bên phải, sau đó kéo dài vô hạn về phía trước.

Mộc Dao ném dây thừng về lại trong sân trước, sau đó đến bụi cây bên cạnh tìm móc sắt mà nửa tháng trước cô đã giấu kỹ, kéo lên móc vào rồi dấu kín mít dưới lá cây.

Như vậy thì người bên ngoài nhìn không ra, mà bà nội của cô già cả mắt mờ nên nếu không đến gần cây khế cũng sẽ không thấy rõ sợi dây thừng, mà không có việc gì thì bảo mẫu cũng sẽ không ra ngoài sân.

Làm xong những thứ này cô mới vừa lòng cười, cất dấu móc sắt kỹ càng rồi mới đi theo phương hướng mà mũi tên chỉ.

Nơi này là một khu dân cư cao cấp, khoảng cách của mỗi nhà cũng không tính là gần cho nên trên đường cũng không có người, rất an tĩnh.

Mộc Dao đi hơn mười phút mà mũi tên thoạt nhìn còn chưa tới điểm cuối, đi thêm năm phút nữa cô mới mơ hồ nghe được chút thanh âm.

Tựa hồ là tiếng khóc? Cô tò mò đi thêm vài bước nữa thì phát hiện một ngôi nhà cũ kỹ.

Ngôi nhà ba tầng này có bề ngoài đen tuyền, cửa sắt lớn bị rỉ sét loang lổ cũng không được khóa lại, bên trong là cây cối khô héo, trên mặt đất phủ kín một lớp lá rụng thật dày, trên lá khô còn có bụi bẩn và một số rác rưởi.

Rất khó để tưởng tượng được trong một đám biệt thự hoa lệ còn có một ngôi nhà cũ nát như vậy.