Tiêu Ly cũng một là tay nướng thịt rất có nghề, mỗi lần ăn cơm chiều xong hắn đều sẽ luyện kiếm trước khi ngủ, Mộc Dao an vị bên đống lửa, có đôi khi nhặt nhánh cây hoặc cục đá ném qua chơi đùa với hắn, hắn cũng phối hợp, những viên đá bị đánh trở về còn xếp thành một hình trái tim nhỏ...... cái này là trong một lần hắn đi bắt thỏ còn hái một đóa hoa về tặng cho nàng, nàng liền biểu đạt tình yêu và sự cảm ơn của mình cho hắn mà làm hình trái tim một lần, sau đó hắn liền học được.
Nếu nói có chỗ nào không tốt thì đó chính là chuyện có ruồi bọ chọc người chán ghét đi theo phía sau bọn họ.
Hắn núp rất tốt, nếu không phải Mộc Dao có hệ thống trợ giúp thì thật đúng là bọn họ cũng không phát hiện được tung tích của hắn, trong đầu nàng chợt lóe một ý nghĩ, liền quyết định cùng Tiêu Ly tương kế tựu kế, bọn họ giả vờ cãi nhau đến nỗi đường ai nấy đi để dụ rắn ra khỏi hang.
Cuối cùng người kia trúng kế, luận đấu một mình thì trước mắt không ai có thể thắng được Tiêu Ly, người mang mặt nạ che mặt kia vì bảo vệ tính mạng liền hy sinh một cánh tay phải.
Trong nguyên kịch tình, sau khi Thủy Vô Ngọc chết, Vân Tinh Cung cũng dần dần xuống dốc, vì không để Vân Tinh Cung trở thành đá kê chân của một số người nên Thủy Thanh Lan quyết định để Thủy Phi Anh trấn giữ Vân Tinh Cung, còn bản thân mình thì đến giang hồ chuẩn bị đề cao danh vọng của Vân Tinh Cung, bảo hộ sư môn không để người khác có thể tùy ý bắt nạt.
Mà lúc đó Tiêu Ly cũng vừa lúc phải rời khỏi, vì an toàn nên hai người quyết định dọc theo đường đi làm bạn đến Kinh Châu, sau đó đến Kinh Châu thì đường ai nấy đi. Nhưng trăm triệu không ngờ chính là bọn họ còn chưa tới Kinh Châu thì Tiêu Ly đã bị Đường Văn Dịch ghi hận mà hạ một loại xuân dược không có thuốc cứu trên đường đi.
Mộc Dao nhìn cánh tay bị đứt trên mặt đất kia, phát hiện cánh tay này trắng đến bắt thường, nàng mới hài lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cho nên hiện tại...... rốt cuộc nàng cũng thành công để Tiêu Ly tránh được tình tiết bị hạ xuân dược này.
Ở trong lòng Mộc Dao, nàng vô cùng không muốn dùng phương thức này để gắn kết hai người bọn họ, nàng nghĩ Tiêu Ly cũng vậy. Hơn nữa nàng cũng không có võ nghệ cao cường như Thủy Thanh Lan, nếu Tiêu Ly quả thật trúng loại độc này dẫn đến thần trí không còn minh mẫn, thì khi bọn họ xxoo, nàng không có nắm chắc sẽ bảo vệ được tính mạng của hai người nếu lỡ có ai đó đánh lén.
Bất quá để tên tiểu nhân ưa mang thù Đường Văn Dịch này trốn thoát lại không khác gì thả hổ về rừng, cho nên dọc theo đường đi bọn họ đều luôn cảnh giác đối phương sẽ dẫn người tới báo thù.
Quả nhiên lúc sắp đến Thương Châu, bọn họ bị sát thủ chặn đường trong một rừng cây nhỏ, trên mặt mấy chục người vây quanh họ đều mang theo nửa tấm mặt nạ, cả nam lẫn nữ đều có, một số người mang mặt nạ vẽ trăng rằm, số còn lại đều là vẽ trăng tròn.
Mộc Dao âm thầm đếm, phát hiện số người mang hai loại mặt nạ này đều ngang nhau, nàng đoán đây là tiêu chí phân chia cấp bậc, hoặc đám người này là từ hai nhóm thế lực khác nhau.
Trên mặt Tiêu Ly không hề có gợn sóng, hắn thúc ngựa tới gần nàng, cởϊ áσ choàng của mình xuống bọc nàng kín mít, sau đó xuống ngựa, lại đem nàng ôm xuống ngựa, để ngựa che nàng lại, xong rồi còn nhẹ giọng cười với nàng: "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì cả."
"Điểm này ta cũng không hoài nghi." Cho rằng hào quang của nam chính là đùa à?
Mộc Dao nương theo sự che đậy của hắn mà lặng lẽ thủ thế dưới tấm áo choàng dài đến mắt cá chân kia, trên mặt cũng thong dong mỉm cười.
"A......"
Một tiếng cười lạnh từ phía sau truyền đến, Tiêu Ly buông nàng ra, che ở phía trước.
Các sát thủ với gương mặt lạnh lùng sôi nổi tránh ra một lối đi cho hắn, người này cũng mang theo mặt nạ, chẳng qua lại không giống với mặt nạ của bọn họ, y chỉ lộ ra hai con mắt, sự lạnh lẽo nồng đậm trong đó làm người sợ hãi.
"Thật là làm người cảm động, nếu các ngươi đã tình thâm như vậy thì ta sẽ hảo tâm cho các ngươi làm bạn với nhau trên đường xuống hoàng tuyền."
Tiêu Ly nhìn tay áo trống rỗng bên phải của hắn, cười: "Xem ra ngươi và muội muội của ngươi đều rất giống nhau, mỗi lần muốn hại người đều phải phủ thêm một tầng da chuột mới được, Đường Văn Dịch, trách không được trong đám các ngươi thì địa vị của ngươi lại kém hơn đệ đệ Đường Văn Hằng của mình nhiều như vậy."
Đường Văn Dịch bị phát hiện cũng không che che dấu dấu nữa mà ném mặt nạ ra, thanh âm cũng không hề cố tình đè thấp: "Tiêu Ly! Ngươi còn có mặt mũi nói đến muội muội của ta? Viên minh châu mà ta nâng niu lại bởi vì ngươi mà bị hủy dung mạo, hiện tại ngày ngày không vui, cơm đều nuốt không vô! Đều là ngươi hại nàng!"
Ồ, xuất hiện một dã nữ nhân? Mộc Dao hừ một tiếng, dùng đầu mũi tên nhắm ngay sau eo của hắn.
Tiêu Ly...... thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nhân cơ hội giải thích: "Đường Nghiên Khai nhà các ngươi được sủng ái bao nhiêu đều không liên quan đến ta, vết thương trên mặt nàng ta cũng do tranh đấu với cô nương khác mà thành, nàng ta muốn lấy phương pháp bàng môn tả đạo để bức ta cưới nàng, nhưng lại nhiều lần không hạ dược thành công, cho nên tự giác không còn mặt mũi xuất hiện trên giang hồ nữa, nếu như đây cũng xem như là ta "hại" thì như vậy ngươi vui vẻ là tốt rồi."
Hắn nói xong toàn bộ mới cảm giác được xúc cảm khác thường sau eo biến mất, trong lòng Tiêu Ly khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Cho dù muội muội ta không phải do ngươi làm hại thì ta cũng muốn lấy mạng chó của các ngươi tới bồi cánh tay phải của ta!"
Đường Văn Dịch nhìn chằm chằm hắn, trên mặt kỳ dị bình tĩnh xuống, bất quá ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ, sau đó hắn làm bộ không muốn nhiều lời mà vung tay lên, các sát thủ vừa rồi có cảm giác tồn tại cảm thấp đến phảng phất trở thành không khí lập tức liền tấn công về phía hai người bọn họ.
Tiêu Ly nghênh diện mà lên, động tác nhanh đến mức Mộc Dao thấy không rõ, chỉ thấy Phi Hồng không ngừng nhiễm phải máu tươi, đồng thời liên tục có người ngã xuống.
Hiện trường đánh nhau còn tàn nhẫn huyết tinh hơn nhiều so với hình ảnh trong phim truyền hình, cụt tay, đứt chân, xác chết, vài ngón tay bị cắt bay và mùi máu tươi dày đặt bay về phía nàng.
Mộc Dao nhanh chóng tránh qua bên cạnh, liền thấy Đường Văn dùng tay trái rút kiếm đi về phía nàng, mà Tiêu Ly thì đang bị các sát thủ vây quanh, thậm chí còn có xu thế dẫn hắn ra bên ngoài.
Nàng nghĩ nghĩ, đi nhanh vài bước, nhân lúc Đường Văn Dịch còn chưa đi đến trước mặt liền nhặt lên một thanh trường đao bị rơi trên mặt đất.
Nào biết hắn căn bản không có ý cận chiến, hơn nữa Đường Môn thiên về công kích từ xa cho nên hắn cầm đao chỉ để hù nàng mà thôi, nhân lúc nàng khom lưng liền có ba cái ngân châm thật nhanh bắn tới.
Dù sao cũng là sống chết trước mắt, không khẩn trương là không có khả năng, bất quá Mộc Dao là loại người càng khẩn trương thì lại càng bình tĩnh, nàng dùng khinh công vội vàng lui về phía sau một khoảng cách, tránh được hai ngân châm, sau đó lại không vội không hoảng dùng đao đánh bay ngân châm cuối.
Khi nàng làm những động tác này, Đường Văn Dịch lấy từ trong lòng lấy ra một cái tráp đen tuyền, sau đó mở nắp ra nhắm thẳng đến nàng, nàng thậm chí có thể nhìn thấy những cây châm to như tăm xỉa răng đang lóe ánh sáng màu lam bên trong.
Ngọa tào! Thật sự là độc châm đó!
Mộc Dao phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc, trong khoảnh khắc hắn bắn châm nàng liền nhanh tay kéo xuống cành cây bên cạnh linh hoạt trở mình.
Đường Văn Dịch thấy không bắn trúng, lập tức bắn lần thứ hai, khi hắn định bắn thêm phát thứ ba để đối thủ trở tay không kịp thì một luồng kiếm khí hùng hậu từ bên trái xông tới, hắn bất đắc dĩ phải né qua một bên, thấy Tiêu Ly đang từ xa bay về phía mình, hắn mừng thầm, đây là một thời cơ tuyệt hảo.
Gắn châm vào tráp, nhắm chuẩn, khi Tiêu Ly sắp sửa rơi xuống đất liền phóng ra.
"Hưu ――"
"Phốc ――"
Nhất thời an tĩnh.
Tay trái Đường Văn Dịch rũ xuống, mắt âm ngoan nhìn về phía bên phải, đúng lúc nhìn thấy Mộc Dao thu hồi tụ tiễn, cười tủm tỉm nói với Tiêu Ly: "Sư phó, không uổng công mấy ngày nay ngài đã dạy đúng không?"
Tiêu Ly cũng mặt mang vui mừng, cười nói: "Đồ nhi ngoan, đợi lát nữa vi sư sẽ khen thưởng."
Sau đó Tiêu Ly nhìn về phía Đường Văn Dịch, thu ý cười, Phi Hồng gác lên cổ hắn, mày kiếm hơi nhíu: "Tổng cộng ngươi hại ta bốn lần, vì vĩnh tuyệt hậu hoạn nên không thể trách ta được."
Hắn vừa động kiếm, Đường Văn Dịch lập tức hô to lên: "Đợi đã!"
Tiêu Ly dừng lại, nhướng mày, dùng kiếm đẩy vạt áo và tay áo hắn ra, thấy không có gì khác thường mới cho phép hắn mở miệng.
Đường Văn Dịch đặt cánh tay bị bắn lên bụng mình che lại, mồ hôi lạnh ròng ròng, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn nhưng thanh lại âm rất bình tĩnh: "Ngươi không thể gϊếŧ ta, nếu ta chết, người của Đường Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tiêu Ly nghe xong, không chỉ không dời thanh kiếm đi nửa phần mà ngược lại còn cười.
"Nếu Đường Môn thật sự coi trọng ngươi thì ngày hôm nay ngươi sẽ không mang sát thủ của Phệ Nguyệt Lâu đến, vốn dĩ ngươi cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, còn bất hòa nhiều năm với Đường Văn Hằng, không cần nghĩ cũng biết đối với phụ thân ngươi thì ngươi và Đường Văn Hằng chính là một bên là cỏ dại một bên là bảo bối."
Hắn càng nói thì sắc mặt Đường Văn Dịch càng khó xem, Tiêu Ly lại không dừng miệng: "Đường Môn các ngươi và Phệ Nguyệt Lâu có có thù cũ nhưng hôm nay ngươi lại thỉnh người của Phệ Nguyệt Lâu tới trừ ta...... Ta đoán lần trước ngươi có thể đại biểu Đường Môn tới Vân Tinh Cung là bởi vì ngươi đã động tay động chân gì đó nên mới thay thế được Đường Văn Hằng, nhưng ngươi lại không đem được Huyền Nguyên Tâm Kinh mang về mà còn bị Mạc Hành trộn lẫn làm hỏng thanh danh của Đường Môn các ngươi, cho nên ngươi bị trục xuất khỏi Đường Môn là chuyện không thể nghi ngờ."
Hắn nói xong câu cuối cùng, mặt Đường Văn Dịch xám như tro tàn.
Tiêu Ly soái, bộ dạng nghiêm túc phân tích càng thêm soái ngây người, Mộc Dao mỉm cười nhìn, sau đó nghe được hắn nói: "Mộc Dao, nhắm mắt lại."