Khi Tinh Thần Điện xây xong thì đã là đầu tháng bảy.
Bên ngoài cửa cung, Tiêu Ly cõng hai cái tay nải đứng ôm kiếm, bên cạnh là hai con thiên lý mã rất an tĩnh.
Thủy Thanh Lan kéo tay áo Mộc Dao, đôi mắt to tròn mỹ lệ ngậm nước mắt ủy khuất nhìn Mộc Dao, bộ dạng này muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
"Sư tỷ, tỷ đừng đi được không?"
Nàng lôi kéo tay áo của Mộc Dao lắc qua lắc lại, lắc đến nổi thiếu chút nữa Mộc Dao liền mềm lòng.
Khi Mộc Dao bảy tuổi, Thủy Thanh Lan năm tuổi đã được Thủy Vô Ngọc nhặt về, Thủy Vô Ngọc âm tình bất định, cả ngày lại nhốt Thủy Thanh Lan vào mật thất lạnh như băng để học thuộc tâm pháp và khẩu quyết, trong lúc học thuộc còn phải lĩnh ngộ nó, một tiểu nữ hài mới năm tuổi, mặt chữ còn chưa nhận biết hết thì làm sao có thể lĩnh ngộ ra thứ gì? Cho nên Thủy Thanh Lan thường xuyên bị đánh, mỗi lần bị đánh, chờ Thủy Vô Ngọc rời đi nàng mới dám trộm khóc thành tiếng.
Khi đó Mộc Dao thấy Thủy Thanh Lan bất quá cũng chỉ là một cô bé đáng thương nên mới bắt đầu chiếu cố nàng, từ Thủy Thanh Lan cho đến Thủy Phi Anh, có thể nói đều là một tay Mộc Dao nuôi lớn, Thủy Phi Anh
muộn tao* cho nên dưới bầu trời này, người mà Thủy Thanh Lan ỷ lại nhất, dính người nhất chính là Mộc Dao.
*Kiểu người ngoài lạnh trong nóng.Nàng thở dài, kiên quyết nói: "Không được, ta đã giúp muội quản Vân Tinh Cung nhiều năm như vậy, hiện tại muội cũng đã luyện thành Vân Tinh Thập Thất Thức, cuối cùng ta cũng có thể sống một cuộc sống mà ta muốn rồi." Hơn nữa nếu nàng không rời đi thì vị cô nương ngốc này sẽ mãi không thể trưởng thành được.
Nước mắt của Thủy Thanh Lan lại lạch cạch rớt xuống, nàng nhận lấy khăn tay Thủy Phi Anh đưa qua xoa xoa, rất nhanh liền làm cho chiếc khăn nhiễm ướt, nàng ghét bỏ mà vứt chiếc khăn qua một bên, sau đó lại tiếp nhận một chiếc khăn khác từ trong tay Phi Nhi tiếp tục khóc, thỉnh thoảng còn khụt khịt hai tiếng, sau đó lại bỏ qua chiếc khăn này tiếp tục lấy một cái mới khác.
Mộc Dao: "......"
Tiêu Ly thấy các nàng đã lưu luyến không rời nửa canh giờ, nhìn tình hình này sợ Mộc Dao sẽ bị tiếng khóc của Thủy Thanh Lan làm cho thỏa hiệp, vì thế liền đến chỗ các nàng, hắn còn chưa đến gần đã bị cặp mắt sưng đỏ của Thủy Thanh Lan hung hăng trừng mắt nhìn một cái.
Hắn cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, từ trong ngực lấy ra một quả huyết ngọc đưa qua.
"Thanh Lan sư muội, đây là......" Hắn dừng một chút, sau đó rất nhanh liền nói tiếp: "Trước lúc lâm chung gia mẫu đã phó thác cho ta, cũng dặn dò tại hạ chuyển giao cho cung chủ Vân Tinh Cung đời kế tiếp, hiện giờ ngươi căn cơ đã ổn, tại hạ cũng liền trả vật này về với chủ vậy."
Mộc Dao vừa thấy, liền biết khẳng định là Thủy Vô Ngọc để lại cho hắn, trong nguyên kịch tình, Thủy Vô Ngọc chính là cầm này khối ngọc buộc Tiêu Ly cưới Thủy Thanh Lan.
Khối ngọc này có uy lực lớn như vậy? Có, đệ tử của Vân Tinh Cung cũng không phải chỉ có vài người ở trong cung này, từ trước cho đến giờ, ở trên giang hồ nữ đệ tử của Vân Tinh Cung đều rất nổi tiếng, những nữ đệ tử xếp vào hoặc là gả đến các môn các phái cũng không ít, có mấy người hiện tại còn thành chưởng môn phu nhân. Mấy vị sư muội của Thủy Vô Ngọc cũng là những nhân vật rất khó lường, chỉ là bọn họ đã mai danh ẩn tích trên giang hồ lâu rồi mà thôi, nếu không phải thỉnh thoảng bọn họ lại truyền tin tức về thì đến người một nhà như các nàng cũng đều sẽ hoài nghi là bọn họ có phải đã qua đời rồi hay không.
Mà ngọc bội này, chính là vật có thể hiệu lệnh bọn họ, ở Vân Tinh Cung hoặc khi người cầm ngọc bội này gặp phải đại nạn thì nó sẽ giống như một cọng rơm cứu mạng.
Cuối cùng trong tiếng khóc của Thủy Thanh Lan, Mộc Dao và Tiêu Ly dắt ngựa đi về phía chân núi.
Trong Vân Tinh Cung tất cả đều là những cây mai quý báu, mà rừng mai ngoài cung, mười cây thì có tám cây là mai ăn quả, lúc này trên những cây mai ven đường đều treo đầy những quả hoặc xanh hoặc vàng, trái cây to tròn mọng nước, một đám thủy linh linh treo trên cây, rất là mê người.
Mộc Dao nhìn liền cảm thấy thèm ăn, bất quá nàng không dám ăn chúng dưới tình trạng không có muối chấm, bởi vì chúng rất chua, vì thế nàng chỉ có thể chịu đựng nước miếng tràn lan mà nói chuyện với Tiêu Ly.
"Chàng xem cả ngọn núi nở đầy hoa mai thế này có đẹp không, bởi vì loại cây này cũng không dễ sống qua bốn mùa cho nên lúc ấy chúng ta phải dùng hết ba năm mới có thể trồng đầy ngọn núi này như vậy."
"Thanh Lan thích rượu hoa mai, Phi Anh thích uống rượu thanh mai, mỗi năm sau khi mùa đông đi qua, mấy tỷ muội chúng ta đều sẽ cùng nhau xuống dưới hái hoa mai và trái cây."
"Kỳ thật hai loại rượu này trên giang hồ có hơn ba phần là xuất xứ từ Vân Tinh Cung của chúng ta, nói không chừng trước kia chàng còn từng uống được rượu mà chúng ta tự tay ủ ra đó."
Tiêu Ly an tĩnh nghe, hắn cảm thấy loại việc vặt này nghe tới không chỉ không thấy ồn ào mà ngược lại còn cảm thấy có cổ ấm áp nhàn nhạt.
Khi Tiêu Ly dừng lại hái một quả mơ chín cho nàng, hắn làm bộ lơ đãng liếc về phía sau một cái, trong dự kiến phát hiện ra hai bóng trắng luôn đi theo họ ở phía xa lúc này cũng ngừng lại.
Chờ ra khỏi núi Lạc Vân Phong, Mộc Dao mới cho ngựa dừng lại, xoay người nhìn về phía tòa kiến trúc cao ngất trên ngọn núi nơi xa kia.
"Các muội ấy...... thật sự trở về cả rồi chứ?"
Tiêu Ly gật đầu, Thủy Thanh Lan và Thủy Phi Anh yên lặng đi theo bọn họ cả một đường, mãi đến khi lặng lẽ tiễn bọn họ đến ngôi chợ dưới chân núi thì mới dừng lại bước chân. Hắn thấy nàng nhìn chằm chằm vào Vân Tinh Cung giữa sườn núi, nhịn không được xoa xoa đỉnh đầu nàng, trấn an sự không nỡ trong lòng nàng.
"Tháng một đến tháng hai năm sau, chúng ta trở về Vân Tinh Cung hái hoa mai, tháng sáu đến tháng bảy năm sau, chúng ta trở về ủ rượu mơ."
Thanh âm trong sáng, ý ở ngoài lời, nội dung câu nói cũng làm người cảm động.
Dù sao người ở bên cạnh mình này mới là quan trọng nhất, nàng chỉnh lại tâm tình, mỉm cười với hắn: "Vậy thì quá tốt rồi."
Lúc xoay người lên ngựa, tạp niệm trong lòng Mộc Dao cũng đã tan biến, nhìn con đường đi thông bốn phương tám hướng trước mắt, rốt cuộc cũng có chút cảm giác trời cao mặc chim tung bay.
Nàng cầm dây cương, hỏi hắn: "Chúng ta đi đâu đây?"
Tiêu Ly cười cười: "Trời đất bao la, nếu đã là lưu lạc thiên nhai, như vậy tùy nó đi đâu đi."
Có đạo lý, Mộc Dao thở ra một hơi, trong lòng chỉ còn khoái ý và kích động.
"Chuẩn bị tốt rồi chứ?" Hắn kéo dây cương, trong mắt trần ngập ý cười.
"Rồi!"
"Đi ――"
Người giang hồ thường tụ tập ở bốn địa phương lớn: Kinh Châu, Thương Châu, Loan Châu và Dương Thành.
Con ngựa của bọn họ chọn con đường đi thông Thương Châu, nhưng con đường này của bọ họ không có phong cảnh đẹp hơn nữa đại đa số đều là những thảm cỏ hoang vắng nhưng đại khái bởi vì hai người bọn họ tâm ý tương thông cho nên trên đường đi nặng nề cũng không cảm thấy nhàm chán. Chỉ là trên đường đi hiếm khi có thành trấn hay thôn trang gì cho nên phần lớn thời gian bọn họ đều màn trời chiếu đất, cũng may là trời không mưa.
Mộc Dao một khi tiếp nhận loại cách sống này rồi liền cảm thấy Tiêu Ly nói đúng, ngủ màn trời chiếu đất cũng không có gì đáng sợ, hơn nữa bọn họ cũng chỉ nghèo túng như vậy lúc lên đường mà thôi, lúc nào có thành trấn thôn trang bọn họ đều dừng chân lại.
Hiện tại nàng mới phát hiện được một mặt khác của hắn: một máy dự báo thời tiết và bản đồ di động. Mỗi lần trời chuẩn bị mưa, hắn nhìn trời là có thể phát hiện ra, sau đó liền mang nàng tìm cái sơn động tránh mưa, sơn động cũng tìm rất chuẩn.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------** Lời của editor: theo bản convert ban đầu thì là còn 2 chương nx là hoàn TG này, nhưng vì chương cuối quá dài nên mik đã tách ra, xin lũi mn nhìu 😢😢