Tuy rằng lúc trước Mạc Hành cũng từng hoài nghi mình nuôi phải một con bạch nhãn lang, nhưng dù sao Chiêm Chỉ Tín cũng đã theo ông rất nhiều năm, khi hoài nghi trở thành sự thật, trong lòng ông vẫn là chút khó có thể tiếp thu.
Vẻ mặt ông đầy phẫn nổ, hỏi: "Chỉ Tín, ta đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi lại phản bội ta?"
Hơi thở của Mạc Hành không ổn, tốc độ nói lại nhanh, vừa nói xong liền phun ra một ngụm máu đen.
"Không tệ?" Bạch y của Chiêm Chỉ Tín không nhiễm một hạt bụi nhỏ, vẫn là bộ dạng công tử phiên phiên như cũ, phảng phất người vừa rồi đột nhiên xuất chưởng không phải là hắn vậy, hắn câu môi cười: "Ngươi có còn nhớ không, hai mươi lăm năm trước, ngươi đem một nữ nhân giấu vào nhà của một bá tánh bình thường?"
Mạc Hành ngây ngẩn cả người.
Những người theo phe Mạc Hàn vừa định mắng to Chiêm Chỉ Tín bạc tình bạc nghĩa, nhưng không thấy minh chủ của bọn họ phản bác mà lại là một bộ như đang hồi tưởng lại ký ức, vì thế dưới sự ấn xuống của các chưởng môn, bọn họ đành phải tiếp tục nghe.
Chỉ có Tiêu Ly như suy tư gì, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Thì ra lời hắn nói đều là sự thật."
Mộc Dao đúng lúc nghe thấy, lôi kéo góc áo của hắn, dò hỏi: "Cái gì thật giả?"
Hắn nhìn chằm chằm đôi tay ngọc nhỏ nhắn đang nắm lấy quần áo mình kia, ngoài ý muốn lại không cảm thấy phản cảm, ngược lại còn cảm thấy đôi tay này trời sinh là để nắm góc áo của hắn như vậy...... Tiêu Ly dừng một chút, sau đó nỗ lực làm bộ như không phát hiện.
"Vừa rồi ở trên nóc nhà, hắn nói với ta kỳ thật hắn là...... nội ứng của cung chủ các ngươi ở chỗ Võ Lâm Minh chủ, hắn dẫn ta đi ra ngoài có hai mục đích, một là vì làm những người này rời khỏi Tinh Thần Điện, bảo vệ họ an toàn, thứ hai là muốn nói chân tướng cho ta biết để ta không nhún tay vào làm hỏng kế hoạch của họ."
Lúc ấy Tiêu Ly còn tưởng Chiêm Chỉ Tín cố ý dùng những lời này để quấy nhiễu sự phán đoán của mình nhưng không ngờ lại là sự thật.
Nàng cũng kinh ngạc, bởi vì theo nguyên kịch tình thì Chiêm Chỉ Tín và Thủy Vô Ngọc quả thật hợp tác lập đổ Mạc Hành không sai nhưng cũng không có đoạn cùng Tiêu Ly ra ngoài đánh nhau này, cho nên trong nguyên kịch tình, Chiêm Chỉ Tín cũng không có làm tốt quan hệ với Tiêu Ly ở Vân Tinh Cung.
Bất quá Mộc Dao cũng chỉ có thể thấy nhưng không thể trách, bởi vì đôi khi nguyên kịch tình cũng không đáng tin cậy, huống chi nguyên kịch tình cũng chỉ lạnh như băng mà trần thuật lại sự kiện, còn nơi này thì lại là một thế giới chân thật, lúc này ở đây còn có thêm một người là nàng cho nên làm một người có ý thức, có chỉ số thông minh như Chiêm Chỉ Tín thì việc hắn đột nhiên thay đổi ý tưởng cũng là việc bình thường.
Lúc này, Mạc Hành tựa hồ cũng đã nhớ ra, ngón tay run rẩy chỉ về phía Chiêm Chỉ Tín, không thể tin tưởng nói: "Ngươi là...... Chuyện này không có khả năng!"
"Bởi vì ngươi đã diệt khẩu cả nhà bọn họ, cho nên ngươi cho rằng sẽ không có ai biết chuyện này đúng không?" Hắn đứng đó mỉm cười nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn đến cực điểm: "Quả thật ngươi điều tra rất rõ ràng, phụ mẫu ta xác thật chỉ có một đứa con là ta, ngươi gϊếŧ phụ mẫu ta, sau đó lại gϊếŧ chết đứa bé kia...... đó là đứa con của dì ta vừa chết bệnh không lâu, trước khi lâm chung dì đã phó thác con mình cho cha mẹ ta, mà lúc ấy ta đang cùng biểu huynh chơi đùa trốn trong ngăn tủ, ta chính mắt thấy ngươi điên cuồng gϊếŧ người, cũng chính tai nghe được nữ nhân kia gọi ngươi là Mạc Hành."
Trên mặt Chiêm Chỉ Tín không có một ý cười, lạnh lùng nhìn ông: "Trên tay ngươi dính đầy máu tươi của Chiêm gia ta, sau khi sư phụ truyền dạy võ công cho ta về cõi tiên, ta liền dùng mười năm để có được sự tín nhiệm của ngươi, mười năm nay ta nhẫn nhục làm việc, còn vì giúp ngươi dọn sạch chướng ngại mà nhiều lần ra sống vào chết, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy cũng chỉ để chờ đến ngày hôm nay!"
Hắn nói xong, Thủy Vô Ngọc liền vui sướиɠ cười: "Xem đi, ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy còn gì, hành động này của ta mới là trừ hại cho dân."
Mạc Hành tức giận đến xanh mặt, gầm lên: "Hóa ra các ngươi sớm đã âm thầm bày mưu."
Thủy Vô Ngọc không có trả lời, bà không thể ra khỏi Vân Tinh Cung, nhưng người khác thì lại có thể tiến vào Vân Tinh Cung. Không muốn nghe hắn vô nghĩa nữa, bà điểm huyệt đạo của hắn rồi dùng sợi dây thừng không biết lấy ở đâu ra cột Mạc Hành đã không còn sức chống cự lại với cái xác khô có bộ mặt dữ tợn kia lại với nhau.
"Ngươi nhiều năm chưa lập gia đình không phải vì nhớ thương con tiện nhân này sao? Cho dù ngươi biết rõ ả bị ta gϊếŧ nhưng cũng không dám tới Vân Tinh Cung tìm ta trả thù, a, xem ra ngươi cũng không yêu ả ta bao nhiêu."
"Bất quá không sao cả, ta đây liền cột các ngươi lại với nhau, cho các ngươi kiếp sau lại làm một đôi gian-phu-da^ʍ-phụ."
Trong giọng nói của bà tất cả đều là sự châm chọc và vui sướиɠ, vừa nói bà vừa đem một người một xác này trói chặt lại, khiến cho đôi mắt trống rỗng của Thủy Vô Lăng nhắm ngay đôi mắt của Mạc Hành, Thủy Vô Ngọc cố ý để hắn và bộ hài cốt mặt kề mặt với nhau, phảng phất như thể ngay sau đó nó sẽ nhào đến gặm cắn ông vậy.
Đồng tử Mạc Hành phóng đại, sắc mặt biến đen, phân không rõ là do phẫn nộ hay là kinh sợ.
Không biết người khác có cảm giác gì, riêng Mộc Dao thì đã nổi hết da gà, không phải vì nàng sợ bộ hài cốt kia mà là bị loại cảnh tượng này làm cho ghê tởm.
Vì bảo hộ Mộc Dao nên Tiêu Ly cũng thời khắc chú ý đến nàng, bởi vậy rất nhanh hắn liền phát hiện sắc mặt nàng trắng bệch, thấy nàng khẽ chà xát cánh tay, hắn cởϊ áσ choàng khoác lên vai nàng, thấp giọng nói: "Nơi này nguy hiểm, nàng mang theo người của nàng rời khỏi trước đi."
Hắn vừa nói dứt câu, vài tiếng trầm đυ.c từ dưới nền đất và tiếng va chạm của đồ vật hai bên Tinh Thần Điện liền truyền đến, toàn bộ Tinh Thần Điện đều khẽ chấn động theo, những người giang hồ khác không muốn mất mạng vì xem náo nhiệt nên đã nhanh chóng rút lui, các vị chưởng môn nhìn nhau sau đó liền mang đệ tử của mình rời đi.
Mộc Dao gọi Phi Nhi mang các đệ tử rời đi trước, sau đó lại để cho các đệ tử này dẫn những người giang hồ kia về nơi an toàn là Thần Lộ Điện trước.
Tiêu Ly vẫn luôn không mở miệng, thỉnh thoảng lại có mái ngói từ trên điện rơi xuống, hắn liền dùng tay che chở đỉnh đầu nàng, chờ nàng vô cùng uy phong phân phó mọi chuyện xong xuôi, hắn liền đột nhiên ôm lấy nàng, đưa nàng đến bậc thang bên ngoài.
Hắn thuyết phục nói: "Nàng không cần lưu lại, Tinh Thần Điện không thể giữ được nữa, đi mau đi."
Nàng bắt lấy cánh tay đang muốn rút ra của hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng sốt ruột, mềm mại hỏi: "Ta trước nay đều không chú trọng đến những thứ ngoài thân này, ta đi rồi, vậy chàng thì sao?"
Động tác xoay người của hắn tạm dừng, tựa hồ trừ bỏ sư phụ và sự đệ thì đây là người đầu tiên quan tâm đến hắn.
Sau đó Mộc Dao thấy hắn cười, cho dù chỉ là cười nhạt, cũng làm cho người ta khó dời mắt.
Tiêu Ly cầm Phi Hồng trịnh trọng đặt vào tay nàng, hắn nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng đặt lên Phi Hồng, trong tiếng nổ mạnh liên tiếp nhau, thanh âm của hắn vẫn trong sáng kiên định như cũ.
"Ta sẽ trở về để đến chỗ nàng lấy lại Phi Hồng."
Sau đó hắn không quay đầy lại, bước thật nhanh đi vào trong điện.
Mộc Dao hình bóng lưng hắn một lúc lâu, khi nàng xoay người lại muốn tìm hai vị sư muội của mình thì liền thấy Chiêm Chỉ Tín và Thủy Phi Anh đang cùng nhau đỡ Thủy Thanh Lan xuống bậc thang.
Rất tốt, chuyện nên giải quyết đều đã giải quyết. Nàng nhìn thanh kiếm trên tay, xoay người liền đi về phía Tinh Thần Điện đang lung lay sắp đổ kia, bất quá nàng cũng không đến gần cửa điện mà chỉ đứng ở một nơi tương đối an toàn bên ngoài.
Tinh Thần Điện hỗn độn đầy đất, cả tòa cung điện to lớn đại khí lúc trước hiện tại đều đang lay động, giá cắm nến, lư hương và các đồ vật đều sôi nổi rơi rụng, Thủy Vô Ngọc bình yên ngồi dưới đất, bên cạnh là Mạc Hành đang ra sức giãy giụa nhưng hiệu quả thì lại không có bao nhiêu.
Bà nhìn thấy Tiêu Ly chạy như bay đến, biểu tình lại rất bình tĩnh, lẩm bẩm tự nói: "Hắn quả thật......"
Lúc Tiêu Ly hai tuổi cũng đã cực kỳ giống phụ thân thân sinh của hắn, đây cũng là lý do khiến bà muốn bỏ rơi hắn.
Bà rất yêu Tiêu Định Dương, bà có thể vì hắn mà trả giá mọi thứ, nhưng đồng thời cũng rất hận Tiêu Định Dương, hai loại cảm xúc phức tạp này theo thời gian trôi qua mà luân phiên lặp đi lặp lại. Cho nên nếu để hài tử này lại bên người, ngày ngày đối mặt với hắn, bà sợ không biết khi nào mình sẽ mất đi nhân tính và xem hắn trở thành phụ thân hắn mà bóp chết.
Bất quá chuyện này cũng không cần phải nói cho hắn biết, Huyền Không nuôi dạy hắn rất tốt, so với việc nuôi dưỡng bên cạnh bà còn tốt hơn nhiều.
Bà dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn: "Bỏ Nhi......"
À, không đúng, hiện tại hắn tên là Tiêu Ly, Thủy Vô Ngọc ngừng một chút, vẫn quyết định hỏi: "Con hận ta sao?"
Tiêu Ly đứng trước mặt bà, trong mắt hắn không có một chút dao động khi nhìn bà, bình tĩnh nói: "Đứng lên." Hắn không trả lời, bởi vì hiện tại đối với bà hắn không hận cũng không yêu, chỉ còn lại một loại cảm giác phức tạp không biết phải biểu đạt như thế nào mà thôi.
Dù sao từ nhỏ đến giờ hắn không biết đến sự tồn tại của bà, mà bà thì lại đối xứ với hắn như thế...... Nói không để ý thì không có khả năng nhưng để ý nhiều thì lại không có, tóm lại rất phức tạp.
Thủy Vô Ngọc tựa hồ cũng không cần hắn trả lời, cười lắc đầu, nhìn ánh mắt phun hỏa của Mạc Hành, nhàn nhạt nói: "Ta đã đợi ngày này hơn hai mươi năm, nếu không phải trong lòng có mối hận thì căn bản ta không thể sống đến hiện tại."
Từ hai mươi năm trước thì tâm bà đã chết, bị Huyền Nguyên phản phệ cũng làm bà thống khổ đến nỗi ngày đêm không thể an bình, nếu không có tín niệm báo thù này tồn tại thì bà sẽ không thể chống đỡ được đến hiện tại.
"Ta rất xin lỗi con, bất quá nhanh thôi ta sẽ chết."
Bà rất thả lỏng, sự chấn động càng lúc càng mạnh dần nhưng bà thì vẫn như không thấy gì, hoàn toàn giống như đang ngồi ở tửu lâu nhẹ nhàng nói chuyện trên trời dưới đất với bạn bè thân thuộc của mình.
Tiêu Ly không biết nên nói gì, chỉ có thể ngồi xổm xuống dùng tay kéo lấy bà, ý đồ cưỡng chế mang bà đi, nhưng công lực của Thủy Vô Ngọc vẫn còn chưa biến mất, bà tránh đi.
Bà lấy ra một quả huyết ngọc từ trong ngực mình đưa cho hắn, mở miệng nói: "Tuy các đệ tử đều không thân thiết với ta, nhưng phẩm hạnh của họ đều không tồi, dung mạo cũng đều nổi bật, nếu ngươi nguyện ý thì có thể lựa chọn một người trong đó để cưới về nhà, hoặc cưới tất cả cũng đều được, các nàng nhìn thấy tín vật này thì không thể không nghe theo."
Thấy hắn không nhận, Thủy Vô Ngọc liền dùng nội lực ném qua, Tiêu Ly đành phải tiếp lấy.
"Nếu con đã có ý trung nhân thì cứ xem lời ta vừa nói như gió thoảng bên tai. Ta nợ con, cũng nợ bọn chúng, sau này nếu bọn chúng có gặp đại nạn gì không thể giải quyết mà con lại có thể giúp đỡ được, nếu con nguyện ý nhớ đến huyết mạch giữa chúng ta thì mong rằng con hãy giúp đỡ các sư muội của con một phen."
Thủy Vô Ngọc mới vừa nói xong, dung mạo của bà liền già đi với tốc độ cực nhanh, tóc đen cũng từ ngọn tóc bạc thẳng đến chân tóc, cũng vào lúc này đỉnh điện bắt đầu sụp xuống.
Ngoài điện, Mộc Dao đang chờ Tiêu Ly, mới đầu nàng không vội, bởi vì thuốc nổ ở thời đại này không có độ nguy hiểm cao như ở hiện đại, muốn phá hủy một cung điện lớn thế này cần có một khoảng thời gian nhất định, hơn nữa Tiêu Ly cũng tự có chừng mực.
Nhưng năm phút sau đó vẫn không thấy hắn đi ra, nàng bắt đầu nóng nảy, đang định không màng đến bản thân mà vọt vào kéo hắn ra thì nàng liền tinh mắt nhìn thấy trụ cột ngoài hành lang lay động vài cái, sau đó ầm ầm ngã xuống.
Trong lòng Mộc Dao căng thẳng, lập tức mở miệng nhắc nhở hắn: "Tiêu Ly!!"
Chưa dứt câu liền thấy hắn bị một cổ lực đẩy ra ngoài, hắn ở giữa không trung xoay người mấy cái, khó khăn lắm mới dừng lại bên cạnh nàng, sau đó quay lại liếc nhìn trong điện.
Nhưng vào lúc này, xà nhà của Tinh Thần Điện rơi xuống, mật thất dưới Tinh Thần Điện và bốn phía trên mặt đất đều vang lên tiếng nổ lớn.
Tiêu Ly không do dự, ôm lấy nàng đi khỏi nơi đó.
"Oành", bọn họ vừa xoay người đi thì Tinh Thần Điện to lớn cũng liền sập xuống.
Thanh âm vừa lớn vừa chói tai, hắn cũng không ngừng bước, mang theo nàng nhảy đến chỗ cây mai bên cạnh quảng trường, mũi chân dừng ở tán cây mai một chút sau đó hai người cùng nhau rơi xuống từ con đường đá dẫn về Tinh Thần Điện.
Hai người quay đầu nhìn lại, nơi đó...... đã không còn Tinh Thần Điện to lớn tráng lệ nữa mà chỉ lưu lại một đống phế tích, tro bụi bay đầy trời.
Đã từng là một cung điện cao lớn nguy nga cứ như vậy bị sập xuống ám đạo, thậm chí còn có khả năng bị rơi vào vực sâu bên dưới mà đêm đó bọn họ đã thấy.
Thật lâu sau đó Tiêu Ly mới lên tiếng.
"Kế tiếp, nàng có tính toán gì không?"
Mộc Dao còn bị chuyện vừa rồi làm chấn động, mặc kệ nói như thế nào thì nhiều năm nay nàng vẫn đều xem Vân Tinh Cung trở thành nhà của mình, mà Tinh Thần Điện lại là một bộ phận của "ngôi nhà" này, tận mắt nhìn thấy nó bị tiêu hủy, trong lòng nàng có chút buồn bã.
Nhưng sau khi lấy lại tinh thần liền có loại cảm giác khổ cực một lần thế giới lại càng thêm tốt đẹp hơn.
"Ta...... còn chưa được nhìn thấy thế giới bên ngoài nên có lẽ sẽ đi ra ngoài kiến thức một phen." Nang đưa Phi Hồng lại cho hắn.
Tiêu Ly tiếp nhận, hắn nhanh chóng mà tự nhiên tiếp lời của nàng.
"Ta rất quen thuộc với thế giới bên ngoài, ta nghĩ nàng hẳn đang thiếu một bảo tiêu kiêm dẫn đường."
Mộc Dao cười to: "Ta không chỉ thiếu bảo tiêu kiêm dẫn đường mà còn thiếu một kiếm tiên."
Hai người nhìn nhau, đều phát hiện ý cười trong mắt đối phương.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*** Tình hình là: còn 2 chương nx là hoàn thế giới này nhé, và thế giới này không có phiên ngoại ạ. Mọi người đã và đang đọc thì cho mk xin cái đánh giá ạ.