Mộc Dao...... muốn trợn trắng mắt, vị trí thiếu cung chủ này của nàng vốn dĩ chỉ là một đống hơi nước mà thôi, bởi vì thế hệ đệ tử này của các nàng quá không biết cố gắng, trí lực cỡ như nàng là đã có thể kéo ra ngoài để gánh vác, võ công nàng lại không cao, đặt ở thế giới dùng võ vi tôn này rất là nghẹn ngào. Mà vũ lực giá trị đạt tới trình độ có thể không làm thất vọng danh xưng thiếu cung chủ này như Thủy Thanh Lan và Thủy Phi Anh thì một người lại làm việc không có thủ đoạn, rất dễ bị người khôn khéo khác lợi dụng sự thiện lương của nàng, người còn lại thì chất phác ít nói, hận không thể để người của toàn thế giới đều không có ai chú ý nàng.
Dù sao nàng cũng lớn lên ở đây, tuy rằng chỉ gặp mặt Thủy Vô Ngọc vài lần cũng không có cảm tình gì, nhưng nàng lại cùng các nữ đệ tử Vân Tinh Cung lớn lên, tình cảm cũng thân thiết như bằng hữu, thậm chí từng gốc cây ngọn cỏ của nơi này đều được nàng rót vào tâm huyết của mình, Mộc Dao...... không thể bỏ mặt để nơi này dần dần đi về hướng hủy diệt.
Cho nên nàng chỉ có thể tạm thời ngồi lên vị trí này, mục đích là để nàng tới ứng phó những trường hợp quan trọng trước, chờ Thủy Thanh Lan luyện xong Vân Tinh Thập Thất Thức – cũng là lúc nàng ấy tiến vào mười cái tên đứng đầu của bảng xếp hạng cao thủ, bởi vì chỉ có như vậy thì khi Thủy Thanh Lan bước lên vị trí cung chủ cũng sẽ có người sợ nàng, như vậy tính cách mềm mại kia của nàng cũng không phải là khuyết điểm nữa.
Mộc Dao biết mục tiêu chân chính của Mạc Hành không phải là mình nên trong lòng nàng rất bình tĩnh, nhưng mà Thủy Thanh Lan thì lại không biết, Mạc Hành vừa nói xong, Thủy Thanh Lan liền nhảy xuống đài cao, vẻ mặt đầy phẫn nộ đứng bên cạnh ông.
"Ta cũng là người của Vân Tinh Cung, nếu muốn khiêu chiến với sư tỷ của ta thì ngươi phải qua cửa của ta trước mới được."
Tinh quang trong mắt Mạc Hành chợt lóe, trên mặt mỉm cười, có thể giải quyết người nào hay người đó, đang muốn âm thầm vận lực thì lúc này người phảng phất như đứng ngoài cuộc là Thủy Vô Ngọc lại động.
Mộc Dao chỉ cảm thấy một trận hoa mắt thì Thủy Vô Ngọc đã đến bên cạnh Thủy Thanh Lan, sau đó lại nhanh chóng dùng nội lực chấn Thủy Thanh Lan ra bốn thước bên ngoài khoảng cách an toàn.
Mộc Dao vội vàng chạy xuống nhìn xem nàng thế nào, lúc này Thủy Vô Ngọc cũng mở miệng.
"Mạc Hành, ngươi vẫn đê tiện như trước, rõ ràng muốn ta ra tay nhưng lại dùng đồ nhi của ta để thử, hai mươi lăm năm rồi mà ngươi vẫn không sửa được bản tính tiểu nhân ấy."
Nụ cười trên mặt Mạc hành không còn, lạnh lùng nhìn bà: "Ngươi chớ có phỏng đoán người khác lung tung, nếu không phải năm đó ngươi độc chiếm Huyền Nguyên Tâm Kinh và Thần Lực Đan của Đường Môn thì ngươi cho rằng bằng chút vũ lực đó của ngươi mà cũng có tư cách nói chuyện với ta sao?"
Lời này của ông khiến mọi người ồ lên, Võ Lâm Minh chủ và cung chủ Vân Tinh Cung bất hòa với nhau là một tin tức lớn, bảo vật của Đường Môn thực sự nằm ở Vân Tinh Cung lại là một tin tức lớn khác, trong số bọn họ có rất nhiều người đã lục soát Vân Tinh Cung sạch sẽ nhưng vẫn không thu hoạch được gì cho nên còn tưởng rằng đây chỉ là lời đồn mà thôi, không ngờ lại là thật.
"A." Thủy Vô Ngọc cười lạnh: "Nếu không phải do ngươi không quản tốt ả tiện nhân Thủy Vô Lăng kia thì ả cũng sẽ không tới câu dẫn trượng phu của ta, Định Dương cũng sẽ không bị ả ta lợi dụng đi ăn trộm bảo vật Đường Môn để cuối cùng phải chết trong tay của Đường Môn và ngươi!"
Lời nói vừa dứt, đôi mắt bà nhịn không được đỏ lên vì phải nhắc lại chuyện đau xót mà bao nhiêu năm nay cũng không thể tiêu tan, Mạc Hành cũng là giận không thể át.
"Tiện nhân là ngươi mới đúng! Là ngươi giữ không được Tiêu Định Dương! A, trách sao hắn không cần ngươi, loại người tâm địa rắn rết ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể nhẫn tâm vứt bỏ như ngươi, ta vừa nhìn liền biết tiểu tạp chủng kia chính là hài tử của các ngươi, nếu các ngươi đều không cần hắn vậy thì ta sẽ tốt bụng giải quyết hắn dùm các ngươi. Đáng tiếc, không ngờ mạng của hắn cũng cứng rắn hệt như ngươi, còn nhiều lần tránh được tử kiếp."
"Câm miệng!" Không ngờ hắn thế mà lại hạ độc thủ với Bỏ Nhi của bà, thù cũ thù mới chồng chất, Thủy Vô Ngọc tức giận cuồn cuộn, sợi tóc không gió mà tự động bay.
Mộc Dao thấy như vậy liền biết Thủy Vô Ngọc sắp phát cuồng, lập tức lôi kéo Thủy Thanh Lan thối lui đến cửa đại điện, những người giang hồ khác cũng rất nhanh nhẹn, thấy tình thế không đúng liền lập tức tản ra.
Quả nhiên, các nàng mới vừa thối lui thì hai người kia liền bắt đầu đánh lên.
Những người khác chuyên chú nhìn trong điện, loại thường dân như Mộc Dao này thì chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng người loé tới lóe lui, có đôi khi âm thanh chạm nhau của đao kiếm còn vang ở bên trái thì bọn họ đều đã vọt đến bên phải.
Nàng quay đầu, thấy Thủy Thanh Lan xem không chớp mắt, không có ai giải thích tình thế nên Mộc Dao đành phải yên lặng tiếp tục xem, trong đầu thì ôn tập lại tình tiết chuyện tình của Thủy Vô Ngọc một lần nữa.