Trên bảng xếp hạng mỹ nhân giang hồ, bốn vị được xưng là giang hồ tứ đại mỹ nhân lần lượt là: Nhan giá trị đạt mười phần - Thủy Thanh Lan của Vân Tinh Cung, đạt chín phẩy năm phần – Tống Dư của Vô Cực Môn, thế giới này có nhan giá trị đạt chín phần - Mộc Dao, đồng dạng cũng chín phần là Giản Vân San của Kiếm Thần sơn trang.
Bảng xếp hạng này rất có lương tâm, Thủy Thanh Lan hoàn toàn xứng đáng với vị trí mỹ nữ đệ nhất võ lâm, người khác mang khăn che mặt ít nhiều sẽ có chút trang bức huyền bí, nhưng với Thủy Thanh Lan thì lại không khiến người ta có cảm giác này, che mặt một nửa như vậy còn làm nàng trở nên mềm mại hơn.
Tự mang tiên khí - Thanh Lan mỹ nhân khó khăn lắm mới dừng lại trước mặt bọn họ được, nàng vừa thấy Mộc Dao liền tháo khăn che mặt xuống, chân dung hoa nhường nguyệt thẹn của nàng vừa lộ ra thì phảng phất như thể ánh mặt trời cũng đều ảm đạm hai phần.
Tiêu Ly không ham mê mỹ sắc (dù sao tự bản thân hắn cũng đã có nhan giá trị rất cao) nhưng nhìn thấy Thanh Lan cũng có vài phần tán thưởng, bất quá cũng chỉ là tán thưởng một chút liền thôi, sau đó hắn liền thấy vị đại mỹ nhân này không biết vì điều gì mà lại trợn mắt giận dữ nhìn hắn, tiện đà còn vươn cánh tay nhỏ xinh trắng nõn của mình cường ngạnh kéo người trong ngực hắn lôi ra ngoài, giấu ra sau lưng bảo hộ.
Thủy Thanh Lan tự động xem nhẹ việc sư tỷ nàng là người chủ động trước...... Nàng chỉ thấy được khi Mộc Dao hoảng sợ chui vào lòng ngực hắn, hắn chỉ dừng một chút liền ôm lại Mộc Dao.
"Ngươi là ai? Dám khinh bạc sư tỷ của ta!"
"......" Tiêu Ly cảm thấy thiên hạ này không có người nào còn có thể vô tội hơn hắn.
Thủy Thanh Lan thấy hắn không đáp cũng không thèm để ý đến hắn, xoay người một cái liền cười tươi như hoa, kéo tay Mộc Dao vui vui vẻ vẻ nói: "Sư tỷ ~ sư phụ sắp xuất quan rồi, chúng ta nhanh đi gặp lão nhân gia đi."
Mộc Dao định giải cứu tay phải đang bị Thủy Thanh Lan bắt lấy: "Thanh Lan......"
Nàng vừa mới mở miệng thì Thủy Thanh Lan lại nhảy nhót nói: "Sư tỷ ~ chúng ta đi mau đi, nhất định là Phi Anh sư muội đã tới đó rồi."
Sau đó không thèm để ý liền lôi kéo nàng đi.
Cổ tay bị Thủy Thanh Lan nắm đau nhưng Mộc Dao biết Thủy Thanh Lan không cố ý, này đã là Thủy Thanh Lan dùng rất ít lực rồi, ngày thường Thủy Thanh Lan sẽ nhớ rõ không tiếp xúc tứ chi với nàng nhưng kích động một cái thì sẽ dễ dàng quên mất điều này.
Từ khi Thủy Thanh Lan học chiêu thức võ công lợi hại nhất của Vân Tinh Cung ―― Vân Tinh Thập Lục Thức mà các đại cung chủ mới có thể luyện thì hiện tại nàng ấy rất khó kiểm soát được nội lực trong cơ thể mình.
Mộc Dao bị kéo đi, nàng quay đầu lại dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tiêu Ly, bộ dạng đáng thương hề hề của nàng muốn có bao nhiêu thê lương liền có bấy nhiêu thê lương.
"......" Tiêu Ly đầu tiên không biết nói gì, nhìn nhìn còn cảm thấy khá buồn cười, Thủy Mộc Dao mà bất luận chuyện gì xảy ra cũng có thể chống đỡ kia thế mà lại có người có thể làm nàng biến sắc.
Vừa rồi nàng đem đau đớn che dấu rất tốt, bất quá đã bị hắn nhìn ra, cho dù mình đau cũng không muốn làm người bên cạnh mình mất mát... Thoạt nhìn, nàng luôn rất tốt với người bên cạnh mình.
Tiêu Ly cười xong mới phát hiện vừa rồi mình đã cười, còn là nụ cười xuất phát từ nội tâm. Vốn dĩ hắn không thích cười, càng có rất ít việc có thể làm hắn muốn cười, lần cuối cùng hắn cảm thấy vui sướиɠ đó là vào một năm trước, khi đó hắn vẫn chưa biết thân thế của mình, lúc ấy sư đệ nói mình sắp thành thân cho nên hắn mới cảm thấy vui cho sư đệ.
Hắn sững người một chút, ngay sau đó liền nhích người đi về phía trước.
Lúc này Tinh Thần Điện đã ồn ào tiếng trò chuyện của mọi người, ghế chủ tọa trên điện vẫn còn trống không, sát bên dưới là chỗ ngồi của chưởng môn các môn phái, sau nữa mới là các hiệp sĩ võ lâm. Ngoài các vị chưởng môn ra, Vân Tinh Cung không có dựa theo danh khí của mỗi người để phân chia chỗ ngồi, đều là ai nguyện ý ngồi với người mình quen biết thì ngồi, những ai không gặp người mình quen cũng có thể tùy ý ngồi thành một bàn, bởi vậy bầu không khí vẫn rất hài hòa.
Thủy Thanh Lan và Mộc Dao vừa vào Tinh Thần Điện, tiếng trò chuyện ở hiện trường liền nhỏ xuống, mỗi khi các nàng đi một bước thì thanh âm liền càng nhỏ hơn một phần, khi các nàng từ lối đi nhỏ giữa điện đi lên vị trí chủ tọa bên trên thì hiện trường đã lặng ngắt như tờ.
Bất luận là thiếu niên khinh cuồng hay là lão tiền bối trầm ổn, mặc kệ là nam hay nữ thì đôi mắt của bọn họ toàn bộ đều dính trên người các nàng, có thưởng thức, có kinh ngạc cảm thán, những người thuộc thế hệ trước thì lại cảm thấy tuy rằng xưa nay Vân Tinh Cung luôn thừa thải mỹ nữ nhưng dung mạo của một thế hệ Vân Tinh song xu này lại còn cao hơn nhiều so với thế hệ của Thủy Vô Ngọc và Thủy Vô Lăng.