Lúc này lục tục có người đi đến, thấy nơi này có náo nhiệt để xem nên đầu tiên là làm trò đi vào quảng trường trước mặt Mộc Dao, sau đó lại lén lút đi vòng vèo trở về, leo lên cây, bò lên nóc phòng xem.
Đường Văn Dịch không để ý tới những người đó, cười lạnh: "Hắn không có khả năng không rên một tiếng liền rời đi trước, chiếu theo cách ngươi nói thì hắn cũng rất có khả năng là đã bị nhốt ở nơi nào đó trong Vân Tinh Cung. Ta chỉ muốn tìm xá đệ về, suy xét về vấn đề giao hảo giữa Đường Môn và Vân Tinh Cung thì yêu cầu muốn được lục soát trong ngoài Vân Tinh Cung để tìm hắn của ta cũng hẳn là không quá phận đúng không?"
Phi! Vậy mà còn trắng trợn táo bạo nói muốn điều tra địa bàn của người ta! Cái này khác nào đứng trước mặt người ta nói "Ta muốn lột hết quần áo của ngươi để nhìn xem ngươi mặc qυầи ɭóŧ màu gì"? Mộc Dao vừa định nổi giận, sau đó mới phản ứng lại, không đúng, người của Đường Môn không có khả năng ngu xuẩn đến vậy, cho dù nàng để hắn lục soát thì khẳng định hắn vẫn còn có hậu chiêu.
Mặc kệ như thế nào đều không thể nhượng bộ, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đường thiếu hiệp, chẳng lẽ Đường Môn các ngươi không có cấm địa sao? Hơn nữa nếu biết rõ đó là địa phương mà Vân Tinh Cung ta không cho phép người ngoài vào mà lệnh đệ vẫn là xông vào...... Vậy thì lần này ngươi làm vẻ ta đây như vậy thật đúng là ngang ngược vô lý rồi."
Lúc này Đường Văn Dịch cũng biết nàng sẽ không nhượng bộ, mắt nhíu lại: "Chỉ sợ hắn không phải tự nguyện, xem ra Đường Môn và Vân Tinh Cung chỉ có thể
thế bất lưỡng lập*." Nói xong hắn nâng tay phải lên, đầu ngón tay như ẩn như hiện vài mũi nhọn màu bạc.
*Hai bên đối địch không thể cùng lúc tồn tại.Uy hϊếp ta? Mộc Dao cười lạnh một tiếng, tuy rằng nàng không có võ công cao cường, nhưng ở trong thế giới dễ dàng bị pháo hôi này, trong tay nàng vẫn có bảo bối hộ mệnh.
Đang muốn đỗi trở về thì tay phải đột nhiên bị người nhẹ nhàng kéo một cái, sau đó nàng liền bị bức bách thối lui đến phía sau người nào đó.
Tiêu Ly mới vừa giải quyết xong ba người kia, kiếm trong tay còn mang theo vết máu, hắn tùy ý gác Phi Hồng qua một bên, cười như không cười nhìn Đường Văn Dịch.
"Đã lâu không gặp, không ngờ thủ đoạn của ngươi càng ngày càng bỉ ổi, còn học được cách uy hϊếp nữ nhân."
"Tiêu Ly, đây là chuyện của Đường Môn và Vân Tinh Cung, ngươi chỉ là người ngoài, không nên xen mồm!" ánh mắt của Đường Văn Dịch âm ngoan nhìn Tiêu Ly, nếu vừa rồi sự phẫn nộ của hắn đối với Mộc Dao chỉ đạt cấp hai, thì như vậy khi đối mặt với Tiêu Ly, sự phẫn nộ của hắn đã lên tới cấp chín.
"Ta không xen mồm, ta chỉ nhúng tay." Tiêu Ly khẽ nhìn thoáng qua phía sau, môi cong lên: "Không liên quan đến ân oán cũ của chúng ta, tánh mạng của nữ nhân này tạm thời là của ta."
Trước biểu tình càng ngày càng khó coi của Đường Văn Dịch, Tiêu Ly làm trò - chậm rãi cho Phi Hồng vào vỏ.
Mộc Dao phát hiện, không biết vì cái gì mà Đường Văn Dịch nhìn thấy động tác của Tiêu Ly thì sắc mặt càng thêm khó coi hơn nữa, không đợi nàng nghĩ thêm thì đã có chuyện khác hấp dẫn lực chú ý.
Người của Võ Lâm Minh chủ tới rồi.
Tinh Thần Điện, Thần Lộ Điện và Mộ Vân Điện tạo thành một chữ "
đột" (凸), địa thế của Tinh Thần Điện cao hơn, đi qua cửa cung, cùng với con đường của hai điện còn lại dần dần tạo thành một đường lớn dẫn về phía quảng trường, sau cùng mới là thềm đá bước lên quảng trường, Mộc Dao liền đứng ở bên trên thềm đá chờ bọn họ, tranh thủ lúc bọn họ chưa đến gần, nàng không lộ cảm xúc đánh giá những người đó.
Tướng mạo của Mạc Hành thoạt nhìn ba mươi lăm ba mươi sáu, diện mạo trung thượng, trong ánh mắt có một cổ thiên thành uy nghiêm (thoạt nhìn rất hung tàn), đi theo phía sau hắn là một soái ca trẻ tuổi, những thuộc hạ còn lại cơ hồ mỗi người đều bày ra biểu tình nghiêm túc, thoạt nhìn khí thế mười phần.
Chẳng qua...... những đại hiệp mà lúc trước nàng cho người đi thỉnh đến cũng vừa lúc tạo thành một đội lớn đến đây, cho nên tuy rằng đám người của bọn họ vẫn đi ở chính giữa nhưng khí tràng lại yếu đi rất nhiều.
Đường Văn Dịch thấy thế liền dịnh tiến đến chào hỏi Mạc Hành để lôi kéo đồng minh, nhưng một thanh kiếm vắt ngang qua cổ làm hắn không dám lại lộn xộn, bởi vì hắn biết mình không đánh lại Tiêu Ly.
Mộc Dao mỉm cười nhìn về phía Tiêu Ly, hắn cũng mỉm cười nhìn lại, hơn nữa hắn còn nhướn mi.
Mộc Dao...... Thanh máu lại mất một nửa.
Nàng dùng ánh mắt cảm tạ Tiêu Ly xong, vừa lúc đoàn người Mạc Hành cũng bắt đầu lên bậc thềm, chờ bọn hắn đi lên, nàng phân phối đệ tử tiếp đón những người khác, sau đó liền cười khanh khách tiến lên hai bước nghênh đón Mạc Hành, trước khi mở miệng nàng xem thanh niên phía sau hắn vài lần, không phải bởi vì hắn tuấn dật, mà vì khí chất của người thanh niên này...... không giống như một người giang hồ.
Người này hẳn là Chiêm thiếu hiệp trong miệng Phi Nhi, đây là người giang hồ thứ hai mà nàng cảm thấy không giống người trong giang hồ, người thứ nhất là Thủy Thanh Lan.
Chiêm Chỉ Tín, phụ tá đắc lực của Mạc Hành.
"Vãn bối gặp qua Mạc Minh chủ, ngưỡng mộ uy danh của Minh chủ đã lâu vậy mà hôm nay mới gặp lần đầu, thật khiến ta vạn phần ăn năn."
"Thủy cô nương quá lời."
Lời thăm hỏi của nàng nói rất đẹp nhưng oán khí của Mạc Hành vì cả một đường đều bị chậm trễ lại không mảy may giảm đi chút nào, chỉ ngó nàng liếc mắt một cái liền thẳng tắp nhìn về Tiêu Ly đang đứng phía sau nàng còn đang không kiêng nể gì mà lấy kiếm uy hϊếp người khác kia.
Tiêu Ly cũng nhìn lại ông, thanh kiếm từ trước mặt Đường Văn Dịch rút về, biểu tình lạnh nhạt.
Thoạt nhìn hai vị này phía trước cũng đã từng kết thù với nhau, Mộc Dao sợ bọn họ liền ở nơi này đánh nhau nên vội vàng lôi kéo góc áo của Tiêu Ly.
Tiêu Ly kết thúc đại chiến dùng mắt bắn tia lửa với Mạc Hành, cúi đầu nhìn nàng, sau đó hắn nghe lời quay đầu sang bên khác.
Thực kỳ diệu, nàng không nói thì hắn cũng đã hiểu ý của nàng, rõ ràng gặp mặt không nhiều lắm nhưng hai người lại như bạn cũ nhiều năm, nhiều đến mức bọn họ có cả sự ăn ý mà chỉ bọn họ mới hiểu được.
"Minh chủ, nên đi vào." Sau khi Tiêu Ly tỏ thái độ của mình, người đứng phía sau Mạc Hành kia cũng mở miệng, thanh âm ôn nhuận giống hệt như khí chất của hắn.
Mộc Dao cũng phối hợp thỉnh bọn họ nhập tòa, Mạc Hành lạnh mặt tiến vào, Đường Văn Dịch nhìn chằm chằm bọn hắn hai giây, sau đó cũng theo sát, nhóm người vây xem thấy không còn kịch để xem cũng chép miệng trở về chỗ ngồi đã được các nữ đệ tử an bài lúc trước.
Chỉ còn lại Tiêu Ly, Mộc Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa định nhân cơ hội không có ai mà xoát chút hảo cảm với hắn thì lại tới một cái bóng đèn.
"Sư tỷ ~ hu hu hu hu." Thanh âm này mềm như hoàng oanh xuất cốc, ngọt như giọt sương dưới ánh nắng ban mai.
Người khác nghe thấy thì được xem là một loại hưởng thụ nhưng Mộc Dao nghe được thì lại là thân hình cứng đờ, nàng nhìn về phía âm thanh phát ra, một vị nữ tử che mặt bạch y phiêu phiêu đang bay tới từ hướng Mộ Vân Điện, mặc dù nàng đã dùng lụa trắng che mặt nhưng mỹ nhân tiêm no đủ trên trán, màu da như dương chi, rực rỡ đẹp mắt, cùng với dáng người thon thả thướt tha, đều đang biểu thị công khai đây là một vị đại mỹ nhân không thể nghi ngờ.
Mỹ nhân này vừa rơi xuống đất liền khóc chít chít chạy tới chỗ nàng.
Mộc Dao hoảng sợ, nhìn chung quanh tìm không thấy chỗ trốn, dưới tình thế cấp bách lập tức chui vào lòng ngực của Tiêu Ly đang đứng đối diện.
Lần trước khi vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này chạy đến chỗ nàng như vậy, Mộc Dao không chỉ bị nàng ấy đυ.ng bay mà còn bị gãy một cây xương sườn, mấu chốt là vị mỹ nhân này chỉ vô tình làm ra chuyện như vậy...... Nhớ tới chuyện cũ thảm thiết của mấy năm nay, xương sườn và đầu gối của nàng liền đau âm ỷ.