chương 4: Anh chỉ cần tốt nhất (4)

Vốn dĩ Mộc Dao không định nói chuyện cô gặp được Úy Chiêm Mặc với hai người bạn của mình nhưng chuyện đời khó lường, ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện ở hòn giả sơn, trên trường có tổ chức một cuộc thi biện luận cho toàn thể học sinh.

Đầu tiên sẽ thi đấu một lần trong trường, sau đó đội nào đạt giải cao nhất sẽ đi nghênh chiến với những đội thi biện luận khác đến từ các trường đại học trong thành phố T. Loại hoạt động này mỹ danh viết là "cùng nhau giao lưu" mỗi năm đều có một lần, đại học T cũng đã tổ chức hơn mười lần, hoạt động này đã thành truyền thống của các trường đại học trong thành phố T.

Hiện tại Úy Chiêm Mặc đã là sinh viên năm ba, coi như lúc trước anh ỷ vào thiên phú cực cao mà học hai ngày nghỉ ba ngày, và dù nội dung cần học anh cơ hồ đều đã học xong thì vì có thể thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp khẳng định anh sẽ đến trường báo danh. Cho dù anh không tới thì trường học cũng sẽ không buông tha một tấm biển quảng cáo lớn như vậy.

Cho nên khi cô đứng ở bàn báo danh thi biện luận, cô chỉ do dự hai giây liền lập tức lưu loát báo danh.

Nếu cô đoán không sai, Úy Chiêm Mặc "thần bí" gần ba năm trong sân trường sẽ lấy cuộc thi biện luận này để hấp thụ ánh sáng tới xoát cảm giác tồn tại với lãnh đạo trường học.

Huống chi... trong nguyên kịch tình, Úy Chiêm Mặc chính là thông qua cuộc thi biện luận này mà quen biết Nhϊếp Tử.

Trong phòng ngủ 403, tổ ba người đang tiến hành nghiêm hình bức cung.

Mạc Du bóp cổ tay tay trái của Mộc Dao, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang- Mộc-Dao, ai cho cậu tự ý làm chủ báo danh giúp bọn mình?!" Đấu với Biện luận xã và đám lão bánh quẩy của Hội học sinh kia, đây còn không phải là tốn thời gian đi ngang qua à?

Lâm Uyển Di giữ cổ tay tay phải của Mộc Dao, cũng oán hận nói: "Nói! Mục đích cậu bán rẻ bạn bè đi dự thi là gì, có phải vì nghe nói Ngụy Tĩnh An - người đẹp trai nhất đại học T cũng báo danh hay không?!"

Bị kẹp ở giữa, Mộc Dao liếc nhìn hai bên trái phải, thấy thật sự không còn cách nào khác mới nhe răng cười với hai người sau đó bắt đầu tẩy não hằng ngày cho các cô.

"Cậu đâu phải không biết mình không có cảm giác với gương mặt của Ngụy Tĩnh An, Uyển Di, làm người phải có mục tiêu theo đuổi! Ở trong mắt cậu mình chỉ là một nhan cẩu phát rồ thôi sao? Mình là một người có nội hàm, không phải thuần túy là hoa si, OK?"

Mạc Du và Lâm Uyển Di đều không đáp lời, chỉ là âm trầm nhìn cô.

Có vẻ như không dễ lừa dối qua cửa lắm thì phải... Mộc Dao lập tức đổi phương hướng, tiếp tục mỉm cười với Mạc Du: "Nếu thắng cuộc thi biện luận lần này chúng ta không chỉ có cơ hội lộ mặt trước lãnh đạo trường học mà trên lý lịch thực tập cũng có thể thêm một nét, chuyện này đối với những người học làm phát thanh viên như chúng ta mà nói chính là một cơ hội tốt để ma luyện mà phải không? Dù sao vẫn là một cuộc mua bán rất có lời."

Vừa dứt câu, hai cô gái đang giữ tay cô ăn ý tăng thêm sức lực, Mạc Du vô cùng hiểu cô, cười lạnh ra tiếng: "Bớt nói nhảm đi, nói trọng điểm!"

"Tê..." Kỳ thật không quá đau, nhưng vì giả đáng thương, cô nửa thật nửa giả hút một ngụm khí lạnh, nháy đôi mắt nhỏ giọng nói: "... Là Úy Chiêm Mặc."

Lâm Uyển Di hoài nghi chính mình không nghe rõ, không thể tin tưởng hỏi lại: "Ai, cậu nói ai? Úy cái gì Mặc?"

Mộc Dao đành phải lặp lại một lần nữa: "Úy Chiêm Mặc."

Lâm Uyển Di dùng một đôi mắt cá chết nhìn cô, tay lại dùng sức bóp mạnh.

"A!" Lần này không phải giả vờ mà thật sự đau đến kêu ra tiếng.