Tuy rằng chuyện đã bại lộ nhưng Mộc Dao cũng không có ngoài ý muốn bao nhiêu, dù sao hai người cũng chưa từng vì sợ bị phát hiện mà cố tình lén lút, khi dính vào nhau nên làm gì thì họ vẫn luôn làm cái đó.
Chỉ là... Có chút xấu hổ.
Đêm hôm đó, Úy Chiêm Mặc rèn sắt khi còn nóng liền mời ba cô gái phòng 403 ăn một bữa cơm, mặc dù đi nhà hàng năm sao xa hoa nhất thành phố T nhưng hai người Mạc Lâm vẫn không biểu hiện vui vẻ, sau khi tạm biệt Úy Chiêm Mặc thì nỗi buồn càng thêm sâu.
Cửa đóng lại, Mạc Du và Lâm Uyển Di ăn ý xem nhẹ cô, hai người xem như không có việc gì mà tiếp tục nói chuyện với nhau, Mộc Dao muốn chen vào nói, nhưng bị cố tình xem nhẹ vài lần nên cũng đành phải thôi.
Cô sờ sờ mũi, chột dạ nói với không khí: "Lần trước mình có thẳng thắn rồi nhưng Uyển Di chỉ lo chơi game, căn bản là không thèm để ý nghe mình nói cái gì."
Lâm Uyển Di nghĩ lại một buổi tối của ngày nào đó, có vẻ như... Thật sự có chuyện như vậy, bởi vậy đành phải xấu hổ nhìn về phía Mạc Du đang trừng mình.
"Lúc trước không nói cho các cậu còn không phải vì các cậu cứ đến thi cuối kỳ là lại khẩn trương sao, nên mình mới nghĩ đợi thi xong mới chịu đòn nhận tội với các cậu nhưng không ngờ hôm nay đã bị các cậu phát hiện trước."
Cô nói xong liền đi lấy quần áo sau đó vào phòng tắm, trả lại không gian cho hai người kia tiếp thu sự thật.
Lâm Uyển Di đứng một hồi, kéo kéo tay áo Mạc Du: "Kỳ thật nhìn như vậy thì Dao Dao và anh Úy vẫn rất xứng đôi."
Mạc Du hất tay cô ra, xụ mặt ngồi vào trước máy tính, khởi động máy, đăng nhập trò chơi lên chiến trường tìm người PK.
Thuộc tính của Lâm Uyển Di là không tim không phổi, chỉ một hồi liền nghĩ thông, mở ra một túi khoai tây chiên ngồi vào bên người Mạc Du, vừa ăn vừa thật cẩn thận khai thông cho Mạc Du về cặp đôi Mộc Dao và Úy Chiêm Mặc này.
"Du Du, cậu xem, Úy Chiêm Mặc người này cũng rất tốt mà không phải sao, nhân phẩm, bộ dạng, năng lực đều không thể chê, chiếu theo thực lực đó của anh ấy thì chắc chắn cũng có rất nhiều cô gái thích đúng không? Vậy mà anh ấy không để ý tới ai, nói thế nào thì vẫn là Dao Dao nhà chúng ta kiếm lời nha." Dù sao tiện nghi người khác cũng không bằng tiện nghi người trong nhà!
Mạc Du có khổ mà nói không nên lời, tức giận liếc mắt nhìn cô một cái: "Đây là trọng điểm à?!"
Lâm Uyển Di cầm miếng khoai lát ném vào trong miệng nhai vang rắc rắc, ưu sầu nói: "Thật ra bình thường cậu ấy cũng đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, chỉ là chúng ta lại chưa từng nghĩ về phương diện này, nói tiếp, bây giờ nhìn cậu ấy đều cảm thấy cậu ấy đã là người nhà người ta, không bao giờ là Dao Dao chỉ thuộc về chúng ta nữa rồi."
Nói xong ném luôn cái túi không đi sau đó thương tâm mở ra một gói khác nhai.
Mạc Du: "..." Cho nên thà trở thành người nhà họ Úy còn hơn trở thành người nhà họ Mạc à? Không chỉ khoảng cách gần mà về sau còn không cần lo lắng bị người nhà chồng khi dễ nữa đó!
Mà dù tiếc nuối nhưng cũng vô dụng, chuyện tình cảm vẫn là đến từ hai phía mới tốt, chỉ có thể trách anh họ nhà mình không có phúc phận này thôi. Mạc Du ở trong lòng tự thuyết phục mình, nhưng cổ tiếc nuối kia vẫn thật lâu đều không xóa đi được vì thế toàn bộ phòng ngủ đều chỉ nghe được âm thanh gõ bàn phím vang dội của cô.
Mộc Dao đang trốn trong phòng tắm nhắn tin với Úy Chiêm Mặc.
Mộc Dao:【 Em bị tổ chức cô lập rồi, đều tại anh hết. ( T_T )】
Bên kia trả lời rất nhanh, không phải Úy Chiêm Mặc không nhận thấy được bầu không khí quỷ dị lúc ăn cơm của các cô ấy, phỏng chừng cũng đã sớm chờ tin tức để an ủi cô đây.
Úy Chiêm Mặc:【 Phải phải phải, đều là anh sai, anh nằm yên để em đánh. 】
Mộc Dao:【 Hừ! Em thương tâm. (ToT)】
Úy Chiêm Mặc:【 Đừng lo lắng, giữa bạn bè với nhau không có mối thù nào qua một đêm đâu, nhìn ra được các bạn ấy rất để ý đến em, em nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mời các bạn ấy ăn một bữa ngon lại nói thêm vài lời hay thì họ sẽ nguôi giận thôi. 】
Mộc Dao trả lời một biểu tượng bán manh liền đóng di động, kỳ thật vừa rồi trong lòng cô thật sự rất thấp thỏm, cô cũng biết các cô ấy sẽ không thật sự giận cô lâu nhưng vẫn có chút hoảng sợ.
Bởi vì để ý, cho nên mới sợ mất đi.
Cô sờ sờ mái tóc dài đen bóng của mình, nhìn sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh trong gương của mình mà xuất thần. Trong thế giới kia của cô, cô đứng thứ hai trong nhà học Mộc, trên có một người chị được cha mẹ yêu thương, dưới có một cậu em trai được cha mẹ trọng điểm bồi dưỡng, đứng ở giữa như vậy cô rất xấu hổ bởi vì cô luôn là người bị xem nhẹ.
Trong nhà họ Mộc, mỗi năm đều chỉ có chị gái và em trai mới được tổ chức sinh nhật, bởi vì mỗi lần đều chờ sinh nhật cô qua đi đã lâu thì cha mẹ mới có thể nhớ tới cô. Khi còn nhỏ cô còn ngây thơ cho rằng, chờ em trai trưởng thành thì sẽ tốt thôi, như vậy lực chú ý của cha mẹ từ trên người em trai sẽ dời đi một ít, đem nó phân cho cô một chút.
Điều cô muốn không nhiều, chỉ muốn được như chị gái và em trai rằng lúc sinh bệnh khi có thể đúng lúc được người lớn phát hiện, nhận được bộ đồ mới có thể mặc vừa người, mỗi năm sinh nhật đều có một ngọn nến để thổi - để có thể ước nguyện một lần.
Nhưng cho dù tài nghệ của cô có nhiều hơn chị gái, trong sự nghiệp càng thêm xuất sắc hơn so với em trai thì khoảng cách giữa cô và người trong nhà vẫn luôn tồn tại như cũ. Cô trải qua cuộc sống sinh hoạt một mình lâu ngày dẫn đến hiện tại phương pháp xử sự cũng vẫn là bộ dạng của trước kia.
Mộc Dao nhìn chằm chằm khuôn mặt mình trong gương, người bên trong không bị cắm ống tiêm, cạo trọc đầu, mặt trắng nhạt, gầy như bộ xương khô nữa, cô tự nói với chính mình: Phải biết quý trọng, bởi vì những gì bây giờ cô có đều là những thứ mà trước kia dù có vất vả thế nào cũng sẽ cầu mà không được.