Lâm Uyển Di trầm mê trò chơi, đối với chuyện Mộc Dao nói vào tai trái ra tai phải cho nên dù cô muốn công khai chuyện tình yêu của mình với Úy Chiêm Mặc cũng không có cơ hội.
Úy Chiêm Mặc rất muốn để mọi người biết quan hệ của bọn họ nhưng Mộc Dao đề nghị chờ thi học kì xong thừa dịp các cô đều thả lỏng cảm xúc rồi mới mời bạn bè hai bên cùng nhau ăn một bữa cơm, anh đứng trước đề nghị của cô đều luôn là toàn phiếu thông qua nên cũng không có ý kiến gì.
Cho nên hôm nay khi tổ ba người các cô chạy đến xem trận chung kết của cuộc thi biện luận thì hai người kia đều còn không biết người đàn ông có khí tràng cao gần hai mét tám trên sân khấu kia chính là người đàn ông nhà cô.
Mặc dù Úy Chiêm Mặc đã không còn là nam thần của Lâm Uyển Di nữa nhưng cô ấy vẫn thích thú xem thi đấu như cũ, lúc nhìn anh trong mắt còn vô cùng phát sáng, Mạc Du có chút "ghét bỏ" bộ dạng hoa si này của cô ấy mới cùng với người tự nhận là không bị nam sắc mê hoặc giống cô là Mộc Dao tám chút chuyện.
"Cậu nói đội nào sẽ thắng?"
Hai đội trên sân khấu đều toàn lực khai hỏa nhưng Mộc Dao cực kỳ bênh vực người của mình nên không chút do dự mở miệng: "Đương nhiên là Úy Chiêm Mặc!"
Giọng điệu chắc chắn này quả thực giống hệt Lâm Uyển Di, Mạc Du cẩn thận nhìn cuộc chiến một chút, phát hiện đội của Úy Chiêm Mặc dù đối mặt với đội đối thủ sục sôi ý chí chiến đấu vẫn đều luôn rất bình tĩnh, cho nên cô cũng cảm thấy bọn họ không thắng là chuyện không thể nào xảy ra.
Trận đấu xuất sắc là xuất sắc nhưng cũng không phải tự mình lên sân khấu nên có so sánh nữa cũng không có ý nghĩa gì, Mạc Du lại không thú vị dời đi tầm mắt, thấy Lâm Uyển Di hết sức chăm chú xem, Mạc Du cũng không quấy rầy cô ấy liền ôm cổ Mộc Dao tiếp tục đợi.
Mạc Du huơ tay, sáu người trên sân khấu toàn bộ nằm cũng trúng đạn, "Cậu nhìn xem bọn họ đi, vì chiến thắng mà một đám đều giống như là uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy, thật đáng sợ, đàn ông mồm mép lợi hại không quản được đâu, mình cảm thấy tìm bạn trai vẫn là tìm loại hình văn nhã, lễ độ mới tốt."
Mộc Dao cho rằng bà chị này gần đây thường xuyên làm công tác tư tưởng cho cô rằng "bạn trai thì phải tìm loại hình ôn hòa" là bởi vì cô ấy có người trong lòng rồi, hơn nữa đối phương còn rất ưu tú cho nên cô ấy mới xuất phát từ nỗi khổ nào đó mà bây giờ còn chưa muốn nói với cô và Lâm Uyển Di nhưng vì thật sự nghẹn quá khó chịu nên mới lấy loại phương thức này uyển chuyển biểu đạt ra.
Bởi vì gần đây cô vội vàng yêu đương lén lút thành ra không còn quan tâm bạn bè như trước nữa nên Mộc Dao lòng có áy náy lại cũng không muốn đả kích hứng thú của Mạc Du cho nên gật đầu tán đồng.
Mạc Du thấy cô gật đầu thì càng thêm hăng hái, lại thấy cuộc chiến trên sân khấu đã tới hồi gay cấn mà vì cách "chiến trường" gần nên bên tai các cô đều là âm thanh "chém gϊếŧ" kia, Mạc Du liền dứt khoát ôm Mộc Dao ra khỏi khu vây xem, Mộc Dao đứng giữa bạn trai và bạn gái do dự không đến hai giây liền quyết đoán lựa chọn cô bạn thân mà gần đây bị cô xem nhẹ.
Người vây xem quá nhiều, các cô cũng không thể chạy đi đâu, chỉ có thể tìm một chỗ tương đối khuất, nhưng xung quanh người đến xem thi đấu quá nhiều nên cũng không phải quá an tĩnh.
Mạc Du sợ thanh âm quá ồn làm Mộc Dao nghe không rõ nên còn cố ý đem đầu để sát vào Mộc Dao, hoàn toàn không chú ý tới Úy Chiêm Mặc vì hành động này của cô mà nhăn lại mi, cô thấp giọng nói: "Đúng không! Cậu cũng cảm thấy vậy mà phải không? Mình nói với cậu, loại đàn ông này balabala...... Mình biết có một người như vậy! Anh ấy balabala...... Còn nữa, anh ấy còn balabala......"
Mạc Du nói quá nhanh, bùm bùm nói liên tục không ngừng, Mộc Dao mới đầu nghe cảm thấy buồn ngủ, tiếp theo chính là ngạc nhiên, Mạc Du cái loại cấm dục này thế nhưng cũng sẽ có ngày rơi vào bể tình! A không, hẳn là vì lâm vào bể tình mà Mạc Du trở nên lảm nhảm như vậy, vì phòng ngừa ngộ thương, Mộc Dao quyết định thử một chút.
Chờ Mạc Du nói xong, Mộc Dao mới vừa cẩn thận quan sát biểu tình của cô vừa hỏi: "Du Du, cậu nói người này thật sự tốt như vậy à? Xác định không phải là loại người giả văn nhã nhưng bản chất bên trong lại bại loại chứ?"
Rốt cuộc cũng hỏi tới, đây chính là biểu hiện đã cảm thấy hứng thú, khoảng thời gian này mình kiên trì quả nhiên đã có hiệu quả! Ánh mắt Mạc Du sáng lên, khẳng định nói: "Đương nhiên không phải! Mình quen biết anh ấy hai mươi mấy năm, chi tiết đều đã sớm sờ được thấu đáo."
Trời ạ! Vốn dĩ chỉ là hoài nghi... Đợi đã, Mộc Dao nảy ra một ý nghĩ, lập tức bình tĩnh lại: "Ý của cậu là từ khi cậu sinh ra thì hai người đã biết nhau rồi à, đây là anh ruột của cậu hay là trúc mã của cậu vậy?"
Mạc Du cũng bình tĩnh lại, sợ nói quá nhanh sẽ dọa đến Mộc Dao nên bốn lạng đẩy ngàn cân nói: "Mình không có anh ruột."
Mộc Dao vuốt cằm gật đầu, vậy thì đó chính là trúc mã, sau đó cô liền bị Mạc Du ôm lấy lắc lắc thân thể, "Anh ấy mới vừa về nước được vài tháng, công việc cũng đang dần yên ổn, trước kia quan hệ của bọn mình rất tốt cho nên cuối tuần này anh ấy muốn mời mấy chị em chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm, cậu không thể không đi đâu đó."
Vậy cũng vừa lúc, đến lúc đó nhìn thấy người thật là có thể biết một ít phẩm hạnh của đối phương, Mộc Dao vui vẻ nhận lời.
Đều hiểu lầm đối phương, hai nữ sinh nhìn nhau cười cười, tự nhận là đều đã hiểu hết nỗi lòng của đối phương mà tay khoác tay trở về tìm Lâm Uyển Di.