Chương 20: Anh chỉ cần tốt nhất (20)

Lại một luồng gió lạnh thổi tới, anh xốc lại người trên lưng hỏi: "Lạnh không?"

Gió thu mang đi độ ấm của cô, kỳ thật da gà đều nổi lên hết nhưng trong lòng lại ấm ấp vô cùng, cô ghé sát tai anh, nắm nắm lấy áo ngoài của anh:

"Anh cũng không mặc áo khoác cho nên em không lạnh."

Anh cũng phối hợp cô, tiếc nuối nói: "Sớm biết như vậy anh đã mang áo khoác tới rồi, để em có cơ hội nói lạnh." Còn phải tìm cái loại vừa dài vừa rộng, để người khác vừa nhìn thấy liền biết là áo của anh mới được.

"Lần sau lại mang cũng không muộn." Sau đó cô lại lo lắng hỏi: "Em có nặng không?" Dù sao thì cô cũng nặng gần 50kg.

"Ừm..." Anh trầm ngâm nói: "Heo mà nặng được như em thì có thể xuất chuồng được rồi."

Biết anh nói đùa nên Mộc Dao giả vờ tức giận: "Anh ghét bỏ em?!"

"Thật ra rất công bằng, anh cũng có rất nhiều chỗ không tốt, trừ em ra người khác đều không muốn nhận, cho nên chúng ta hãy quý trọng nhau đi."

"..."

Thấy cô thật lâu cũng không nói lời nào, Úy Chiêm Mặc không yên tâm quay đầu lại, nhìn bộ dạng không vui của cô, anh khó hiểu hỏi: "Sao vậy em?" Trong giọng nói mang theo ôn nhu mà chính anh cũng đều không phát hiện ra.

"Mẹ kiếp, anh dám lấy thứ mà người khác không cần đem cho em?"

"...... Bà chị của anh, em lợi hại rồi, đến "mẹ kiếp" cũng đều nói được, nói nhanh, em còn có cái gì mà anh chưa biết hả?"

"Sao, anh lại ghét bỏ em nữa phải không?"

"Không không không, chị gái nhỏ, em lớn lên đẹp, em nói cái gì cũng đều đúng cả, anh làm sao dám ghét bỏ?"

Hai người chậm rãi đi xa, con đường hoang vắng chỉ còn lại âm thanh nói cười của hai người bọn họ.

Trong khu nhà cạnh phòng thí nghiệm, hai nữ sinh đồng thời chà xát cánh tay, đầy mặt ghét bỏ nhìn bọn họ đi xa.

"Quá buồn nôn!"

"Đúng vậy! Chân của cô gái kia bị đứt à? Chỉ có chút nước như vậy cũng không đi được?!"

"Người có đàn ông là có đặc quyền không cần tự mình đi đường, người lớn lên giống độc thân cẩu như chúng ta thì chỉ có thể tự mình mang giày ướt trở về, đây là sự khác nhau của việc có người thương và không có ai thương."

"...... Cậu mới lớn lên giống độc thân cẩu!"

"Đừng nhìn nữa, đi thôi."

Hai nữ sinh tiếp tục đi, đi được hai bước, một người nữ sinh trong đó đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm cây dù phía xa sau đó đâm đâm cánh tay của người còn lại hỏi: "Này, cậu có cảm thấy giọng của cô gái kia có chút quen hay không?"

Mưa gió làm âm thanh có chút sai lệch, Mạc Du nhìn về hướng của hai người phía xa, khoảng cách quá xa mà cây dù của bọn họ lại quá to, thật sự không thể nhìn ra cái gì, lắc đầu: "Không có gì kỳ lạ đâu, mình cảm thấy những người nói bằng cái giọng ngọt đó nghe ra đều là như vậy cả thôi."

Lâm Uyển Di nửa tin nửa ngờ tiếp tục nhìn chằm chằm xem, nhưng tán dù kia rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt, sau đó cô bị Mạc Du một phen túm về: "Đừng nhìn nữa, với cặp mắt cận thị này của cậu thì có thể nhìn ra cái gì? Đi thôi, Dao Dao nói giảng viên giữ cậu ấy lại, chúng ta mau đến xem thử cậu ấy đã được giải phóng chưa đi."

Nói cũng phải, Lâm Uyển Di cứ như vậy liền không tim không phổi đem sự nghi ngờ này vứt ra sau đầu, tiếp tục đi về phía phòng thí nghiệm.

Quay lại chỗ Mộc Dao, bọn họ cũng vừa đến được tiệm cơm, lúc chờ đồ ăn lên, Úy Chiêm Mặc cầm khăn giấy giúp cô hút nước ở góc váy bị ướt ra, cô không ngăn cản mà cúi đầu nhìn.

Nói đến cũng kì lạ, bọn họ đại khái chính là cặp đôi duy nhất trên đời này không có thổ lộ mà cứ thế ở bên nhau, tuy rằng không có nói những lời buồn nôn gì nhưng có vẻ như trong lúc vô tình bọn họ vẫn đều luôn làm những chuyện ngọt ngào...

Lúc cô còn sống cũng từng có ba người bạn trai, trừ bỏ khi còn đi học bởi vì chạy theo mô đen mà yêu sớm ra thì những người đàn ông kia đều là thể loại theo đuổi cô không có kết quả nhưng sau đó đau khổ chờ cô hai ba năm, cô cho rằng mình không có bạn bè để có thể thổ lộ tình cảm nhưng nếu có bạn trai thì sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, chỉ là thực tế lại cũng không phải như vậy.

Cô thường xuyên tiếp điện thoại gần một giờ trong lúc hẹn hò vì chỉ đạo cấp dưới làm thế nào để cứu lại hạng mục đã làm sai, cô cũng thường xuyên đang ăn cơm được một nửa liền vô cùng lo lắng ném xuống đối tượng hẹn hò của mình để chạy về công ty chỉ bởi vì đoàn đội của cô gặp chuyện khó giải quyết yêu cầu cô trở về để đưa ra quyết sách.

Cho nên các bạn trai của cô có thể dùng ba năm để cảm động cô nhưng lại không chịu nổi ba tháng cô lạnh nhạt họ, cuối cùng bọn họ đều trở thành bạn trai cũ của cô, Mộc Dao biết là mình cặn bã, biết là do mình không đủ yêu bọn họ nên cô cũng đã nhận sai với bọn họ.

Nhưng bọn họ đều nói: Anh cho rằng chờ đợi có thể có được trái tim của em, nhưng em lại không hiểu yêu là gì.

Bọn họ nhận lời xin lỗi của cô, cũng tiếp tục làm bạn với cô, nhưng sẽ không lại có bất kỳ ý định yêu đương gì với cô nữa.

Nói đến chuyện này, cô phức tạp nhìn người đàn ông bên cạnh, cô thật sự không hiểu yêu là gì ư? Cho dù hiện tại không còn xem công việc là quan trọng nhất nữa, cũng không hề có ý đồ lấy thành tựu công việc để chứng minh một người cô đơn như cô có bao nhiêu ưu tú thì cô như bây giờ... cũng thật sự không hiểu yêu là gì sao?