Trong khoảnh khắc tay cô chạm vào lòng bàn tay anh đó, tròng mắt Úy Chiêm Mặc khắc chế không được chuyển hướng nhìn cô, sau đó thấy cô nhấp môi cười, giọng nhẹ nhàng nói:
"Đi thôi, bạn trai tin đồn của em."
Sau đó cô so với anh càng thêm tự nhiên giơ cao cây dù màu xanh trong tay, dịch qua đỉnh đầu anh, Úy Chiêm Mặc nhướng mày, như thế này thì khoảng cách giữa bọn họ càng thêm ngắn lại.
Mộc Dao nghiêng đầu, trong mắt là ý cười yểu điệu, giọng cô ngọt thanh mềm mại: "Như thế này thì anh sẽ không bị phơi nắng đến đen, lúc đi bên cạnh em người khác mới không hoài nghi ánh mắt của em."
"... Anh lớn lên đen, bị truyền tin đồn với anh thật sự để em chịu ủy khuất."
Mộc Dao tiếp được ý trào phúng của anh, nhẹ nhàng nói: "Không không không, kỳ thật như vậy cũng rất tốt."
Anh: "???"
Cô nhìn xung quanh trái phải, sau đó vẻ mặt thần bí hạ giọng nói nhỏ: "Nể tình anh đã giúp em hai lần em sẽ lộ cho anh một tin ngoài luồng mà kí túc xá nam của các anh không thể nào biết được. Các nữ sinh đều nói anh và Ngụy Tĩnh An là một đôi, Ngụy Tĩnh An thấp hơn anh nhưng anh lại gầy hơn anh ấy, lại so về màu da thì anh càng sậm màu hơn cho nên đa số đều cho rằng anh là công."
Úy Chiêm Mặc: "..."
"Cho nên mới nói, bị người ta nói là công còn tốt hơn so với bị nói là thụ đúng không?"
Úy Chiêm Mặc: "......"
Mộc Dao nhìn nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của anh, trong lòng cười thầm nhưng ngoài miệng lại tiếp tục trêu chọc: "Bạn trai tin đồn, vì giao tình không bình thường của hai ta, anh có thể lộ ra một chút khi anh và Ngụy Tĩnh An ở cạnh nhau thì ai mới là người có quyền quyết định không?"
Úy Chiêm Mặc có nghe nói ngày nay có rất nhiều cô gái thích đam mỹ thậm chí có vài người vì xem nhiều mà tam quan vặn vẹo, thỉnh thoảng anh cũng nghe nói có nữ sinh loạn ghép đôi cho anh và Ngụy Tĩnh An, lúc đó anh cảm thấy không sao cả nhưng hiện tại bị cô gái mà mình có hứng thú đốt lửa lên người như vậy thì lại không giống nhau.
Anh đoạt lấy cây dù trong tay cô, giọng điệu lành lạnh: "Bạn chung phòng có bệnh, em đã trúng độc quá sâu, nên tăng liều lượng thuốc."
Mộc Dao: "Không, em lại cứ thích cảm giác bệnh nguy kịch như vậy."
Anh dừng bước chân, cô khó hiểu quay đầu nhìn qua, sau đó trán cô liền truyền đến một cơn đau không lớn không nhỏ.
Úy Chiêm Mặc thu lại ngón trỏ, thấy cô cau mày ủy khuất, trong lòng mềm nhũn liền bật thốt lên nói: "Nhớ kỹ, đừng ở trước mặt một thẳng nam có ý với em mà thảo luận những thứ này, nếu không anh ta sẽ không cam đoan mình có thể nhịn xuống việc hôn đến em nói không ra lời đâu."
Mộc Dao: "..."
Giữa hai người còn không quá quen thuộc nên khi Úy Chiêm Mặc nói xong câu đó liền cảm thấy có chút xấu hổ, thật ra trong lòng Mộc Dao cũng không cảm thấy xấu hổ gì nhưng vì phối hợp cũng giả vờ xấu hổ lên.
Sau đó một đường im lặng, trong sự vây xem của quần chúng ăn dưa anh hoàn thành quãng đường lần đầu tiên đưa nữ sinh trở về ký túc xá.
Úy Chiêm Mặc gấp dù lại, lúc đưa cho cô đột nhiên hỏi: "Em biết anh đưa em về trong sự chú ý của bao nhiêu người như vậy là có nghĩa gì không?"
Mộc Dao ngẩng đầu, thấy đôi mắt anh khi nhìn về phía cô sáng như sao, cô câu môi cười: "Vậy để tin đồn tới càng hung mãnh thêm đi."
Thật là ngốc... Lỡ như hứng thú của anh với cô đột nhiên phai nhạt, lỡ như anh còn chưa kịp thích cô thì đã thích người khác, lỡ như... Úy Chiêm Mặc nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô sau đó anh cảm thấy từ một khắc khi cô trả lời như vậy thì cũng đã không có cái gọi là lỡ như.