Sắc mặt của Mặc Hắc Oa khẽ biến.
Từ bao giờ Hoàng Hương Liên đã thành nữ nhân của trẫm, sao ta lại không hề hay biết.
Tâm tình Lam Tuyết rất tốt, vuốt vuốt quạt xê trong tay.
Đằng trước, một tỳ nữ dẫn đường.
Lam Tuyết giả bộ như không biết, khuê phòng Hoàng Lam Tuyết trước khi lấy chồng ở nơi nào, bộ pháp hững hờ đi ở sau lưng tỳ nữ.
Càng đi, cách xa Vân Thường các trong trí nhớ HoàngLam Tuyết
Bất quá Vân Thường các là chỗ ở của thứ nữ, Hoàng phu nhân dưới mắt thấy Lam Tuyết đắc thế được phong Quý phi, một lần nữa bố trí một gian ngủ cư trú cho nàng, cũng không phải là không thể được.
Bởi vậy, Lam Tuyết bất động thanh sắc.
Cho đến xuyên qua cửa thuỳ hoa, đi vào đến một gian phòng tên là Hương La các.
Thú vị.
Lam Tuyết giương mắt nhìn dưới bảng hiệu, bên môi hiện lên một vòng hứng thú.
Tỳ nữ dẫn sai đường?
Không thể nào. Vân Thường các cùng Hương La các là hai phương hướng hoàn toàn bất đồng.
Hơn nữa coi như là Hoàng phu nhân hào phóng đến đâu, cũng không khả năng ủy khuất trưởng nữ, lại đem khuê các nhường lại cho Hoàng Hương Liên.
Như vậy...
Chỉ còn lại có một loại khả năng.
Là có người sắp xếp để cho tỳ nữ dẫn nàng đến tận đây.
Lam Tuyết đem quạt xếp thu lại, ánh mắt lưu chuyển thành đậm đặc tà khí, nhìn qua tỳ nữ hỏi: “Đây, chính là khuê các của quý phi trước khi tiến cung?”
Thiên tử tuấn mỹ mà phong lưu, ánh mắt của hắn nhìn chăm chú một lúc, luôn làm trái tim thiếu nữ nhảy lên không ngừng.
Tỳ nữ có chút xấu hổ, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mà nói: “ Thưa Hoàng Thượng, nơi này đúng là khuê các của quý phi nương nương. Xin ngài đi vào nghỉ ngơi, quý phi nương nương chắc hẳn một lát liền trở về.”
“Thật sao.”
Lam Tuyết không vạch trần.
Chỉ “Bộp” một tiếng đem quạt xếp mở ra.
“Vậy trẫm liền xem xem coi một chút, khuê phòng của quý phi, đến cùng có chỗ kỳ diệu gì.”
Khóe môi giống như cười mà không phải cười, ngữ khí ý tứ hàm xúc không rõ nói một câu.
Sau đó một bên nhẹ lay động quạt xếp, một bên tiến lên đẩy cửa.
Cửa, mở ra một nửa.
Lam Tuyết đột nhiên dừng lại, không quay đầu lại phân phó nói: “Các ngươi không cần đi theo, khuê các quý phi, trẫm cũng không muốn bị các ngươi nhìn tới.”
Tuyên công công cùng đám người muốn tiến lên, nghe thế liền dừng lại.
Đáy mắt tỳ nữ lặng yên hiện lên vẻ vui mừng, sau đó cúi đầu che giấu.
Đi vào Hương La các.
Bên trong không thắp đèn, tới gần lúc ban đêm, ánh sáng có chút lờ mờ.
Trong không khí, tràn ngập một cỗ mùi thơm sâu kín.
Lam Tuyết nhếch môi, đi vào.
Đột nhiên, một hồi mùi thơm kéo tới, đó là một mùi thơm so với không khí trong gian phòng hoàn toàn bất đồng.
Một cỗ thân hình uyển chuyển, vào lúc này gần sát phía sau lưng của Lam Tuyết, bàn tay mềm mại từ phía sau ôm lấy nàng.
Âm thanh kiều nộn kêu một tiếng: “Hoàng Thượng ”
Âm thanh vốn kiều nộn, vào trong tai Lam Tuyết lại là sởn cả da ốc, da gà rơi đầy đất.
Đúng, chính là cái âm thanh của một con ma nữ hay xuất hiện trong phim mà bổn thần đã từng xem trước đây.
Rất muốn lôi Thiết Thủy ra đập cho nó một trận.
Giả thần giả quỷ.
Chiến thần tam giới đương nhiên nói được là làm được, lập tức cầm thiết kiếm ra đập.
"Ma nữ" ngã lăn ra đất.
Quần áo lộn xộn, tóc tai rối bời, nằm gục xuống.
Lam Tuyết đem mắt che lại.
Cảnh đêm nay đẹp thế này mà ta lại bị một con yêu nữ dọa sợ.