Sau khi lời nói kết thúc, tài xế Khương Hổ nói thêm: "Cô biết đấy, nhà họ Khương là gia đình giàu có nhất thành phố A, nói thẳng ra, chỉ cần cô trở thành con gái của ông chủ chúng tôi, đó coi như là một bước lên mây."
Cả hai người đều có vẻ mặt tự cao tự đại, như thể Khương Dư Linh đã nhận được một đặc ân lớn. Khương Dư Linh cười nhẹ, nhìn thái độ kiêu căng của họ, cô nói: "Xin lỗi, tôi không có ý định nhận bừa cha mẹ, còn có việc gì nữa không? Nếu không thì đừng làm phiền tôi ăn sáng nhé? Cảm ơn."
Nói xong, Khương Dư Linh liền bước vào nhà và đóng cửa lại.
Trước khi cửa đóng, cô kịp thấy vẻ mặt ngạc nhiên, không thể tin được của họ.
Một lúc sau, từ bên ngoài cửa truyền đến giọng nói hơi tức giận của hai người: "Cô Triệu, cô cần suy nghĩ kỹ đấy, đó là nhà họ Khương, gia đình giàu có nhất."
"Nếu cô bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không còn cơ hội khác đâu."
"Cô Triệu, nếu cô không tin, cô có thể gọi điện xác minh danh tính của chúng tôi, chúng tôi thực sự là người nhà họ Khương."
"Cô Triệu, cô có biết mình đang từ chối cái gì không? Khi cô lớn lên, cô chắc chắn sẽ hối hận."
……
"Tôi sẽ đợi xem cô ta hối hận đến mức nào."
Không lâu sau đó, Triệu Ngọc và Khương Hổ trở về nhà họ Khương, kể lại thái độ của Khương Dư Linh cho Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi.
Đúng lúc đó, Khương Nhĩ Trác cũng ở đấy, khi nghe tin Khương Dư Linh từ chối lời đề nghị nhận nuôi của họ, cậu ta liền cười lạnh.
Những ngày gần đây, tâm trạng của Khương Nhĩ Trác rất xấu.
Đó là vì cậu ta đã yêu từ cái nhìn đầu tiên với cô gái lạ mặt hỏi đường kia, muốn đến đường Kiến Thiết để thử vận may, nhưng lại không gặp được người mình muốn gặp.
Thành phố A lớn như vậy, việc tìm kiếm một người chỉ gặp một lần trong biển người rộng lớn là điều không hề dễ dàng.
Về điều này, Khương Nhĩ Trác hối hận, vì sao không giữ lại cô gái để xin thông tin liên lạc, nếu vây thì đã không cần phải lo lắng như bây giờ.
Trong lòng đang buồn phiền, lại nghe nói người được gọi là “chị gái” kia không muốn được nhận nuôi, Khương Nhĩ Trác càng thêm bực bội và tức giận.
Cậu ta nhìn Triệu Ngọc và Khương Hổ: "Nếu cô ta không muốn về thì thôi, chỉ là một đứa ngu ngốc mà thôi, cứ coi bản thân cao sang lắm."
"Nhĩ Trác."
Ngay khi Khương Nhĩ Trác vừa dứt lời, Liễu Dư Mi không đồng tình nhìn cậu ta: "Đừng nói như vậy, con biết mà, cô ấy..."
"Con chỉ có một người chị gái tên Minh Châu thôi." Khương Nhĩ Trác mất kiên nhẫn đứng dậy, lấy chìa khóa xe ở bên cạnh: "Mẹ không cần nói nhiều với con, con có việc, con đi trước."
Khương Nhĩ Trác nhanh chóng rời đi, Liễu Dư Mi thở dài, quay sang nhìn Khương Vân Thiên: "Làm thế nào đây chồng, con bé không muốn về."
"Đâu có gì khó đâu?" Khương Vân Thiên bắt chéo hai chân, đọc báo, không coi trọng chuyện này: "Nó không muốn về vì nó cảnh giác quá, không tin có chuyện như thế từ trên trời rơi xuống mà thôi, vài ngày nữa tôi sẽ tự mình đến một lần."
Lúc này Liễu Dư Mi mới nở nụ cười: "Cũng đúng, lúc đó mang theo một số mặt hàng xa xỉ."
Để nó biết thế nào là người thực sự giàu có.
Dù sao vẫn là con gái ruột, không thể để nó ở ngoài sa ngã.
Ôi, chỉ hy vọng con bé biết điều một chút, thông minh một chút, về nhà ngoan ngoãn một chút.
……
Sau khi từ chối Triệu Ngọc và Khương Hổ, Khương Dư Linh đến thư viện trên đường Kiến Thiết đọc sách.
Cô biết rõ Khương Nhĩ Trác ghét cô chị gái ruột của mình đến mức nào, ngày hôm nay nghe cô từ chối việc được nhận nuôi, chắc chắn sẽ làm cậu ta khó chịu đến chết.