Chương 44: Tôi Không Sợ

Đại học Lâm An có tổng cộng bốn căn-tin, căn-tin A là nơi phổ biến nhất, có các món ăn đặc sản từ khắp nơi trên cả nước, không chỉ có giá cả phải chăng mà còn ngon miệng, vì vậy, mỗi lần đến giờ ăn, căn-tin A luôn rất đông người.

“Những ngày này em không ra ngoài, có lẽ vì vậy nên họ lại đến.”

Căn-tin A rất lớn, Hứa Tấn Trình đã tìm một chỗ ngồi khá kín đáo.

Anh ta trông rất thoải mái, hẹn gặp mặt ở chỗ căn-tin đông người, thêm vào đó là hình ảnh của một chàng sinh viên lịch sự, nhãn nhặn.

Nếu hôm nay là bản thân “cô” của kiếp trước, có lẽ thực sự sẽ bị anh ta lừa gạt.

“Người đó lại đến tìm người bạn tôi từ trước, còn đưa cho anh ta một khoản tiền, nói là phải dụ em ra ngoài bằng mọi giá, bây giờ bạn của anh đã tìm người kiểm soát họ rồi, em có muốn đi xem không?”

“Nhưng không cần vội, đã muộn rồi, chắc là em chưa ăn tối, chúng ta ăn xong rồi qua cũng được, xem là rốt cuộc ai muốn đối phó với em.”

Khương Dư Linh gần như biết được Hứa Tấn Trình đang nghĩ gì và cũng biết kế hoạch cụ thể của Khương Nhĩ Phàm là gì.

Vì vậy, cô nhẹ nhàng cười: “Ừ, vậy thì ăn tối xong mới đi nhé.”

Khi biết có người muốn đối phó với mình, Khương Dư Linh không thể biểu hiện mình quá mong đợi việc đó, ăn đơn giản một chút rồi đi với Hứa Tấn Trình đến nơi kiểm soát ba người đàn ông kia.



Nơi đó là một kho hàng khá hẻo lánh trong trường, ban ngày đã ít người đến, huống chi bây giờ.

Trời dần tối, đèn đường mờ mịt, càng đi về phía kho, người càng ít, đi mất hơn nửa giờ, Khương Dư Linh chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và hơi thở của mình và Hứa Tấn Trình.

Cô khôn vội, gương mặt biểu lộ sự bất an, Hứa Tấn Trình liền an ủi đừng sợ.

“Nếu em thực sự sợ, cứ nắm lấy tay áo của anh.”

“Không cần, tôi không sợ.”

Khương Dư Linh lại từ chối, Hứa Tấn Trình không miễn cưỡng.

Đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng họ đến được kho hàng bỏ hoang.

Khương Dư Linh liếc nhìn vị trí camera giám sát rồi nhìn Hứa Tấn Trình, vừa lúc bắt gặp ánh mắt hứng thú lóe lên trong mắt anh ta, có vẻ anh ta đang hào hứng chờ đợi màn anh hùng cứu mỹ nhân sắp diễn ra.

Thật ngu ngốc.

Hứa Tấn Trình cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu mỉm cười: “Đến rồi, họ đều ở trong đó, em đừng sợ, cả ba người họ đều đã bị trói, không thể gây ra sóng gió gì, em muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng đi.”



Khương Dư Linh mím môi cười: “Được, cảm ơn đàn anh rất nhiều.”

Khương Dư Linh và Hứa Tấn Trình đi vào kho, ngay khi vừa bước vào, cánh cửa sau lưng bỗng đóng sập lại.

Hứa Tấn Trình nhíu mày, và ngay sau đó anh ta mở to mắt.

Đồng thời, Khương Dư Linh nhìn thấy rõ cấu trúc của cả nhà kho, khoảng năm sáu mươi mét vuông, bên trong chứa đầy dụng cụ thể thao hỏng hóc.

Gần cửa có hai gã to lớn tóc vàng đứng đó, hai người khác bị trói trên cái ghế hỏng trong kho, miệng phát ra tiếng kêu rêи ɾỉ.

Khi nhìn thấy Hứa Tấn Trình và Khương Dư Linh, ánh mắt của họ tràn ngập tuyệt vọng.

Còn có ba người đứng quay lưng về phía họ, khi nghe thấy tiếng động, họ mới từ từ quay lại, ánh mắt rơi vào người Khương Dư Linh, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh, sự ngạc nhiên ấy đã bị niềm hứng thú thay thế.

“Đã đến rồi à?”

Ba người này tầm hơn hai mươi tuổi, người đứng đầu có khuôn mặt tròn, trông rất hiền lành.