Nếu thực sự trở về nhà họ Khương với tư cách là con nuôi, không khác gì tự tạo ra ràng buộc cho mình, khi đó họ muốn gán cho cô cái mũ nào cũng vô cùng đơn giản, dù cô không sợ nhưng cô không muốn phiền phức.
Hơn nữa, quay về nhà họ Khương với tư cách là con gái ruột, mới có thể xem Minh Châu trong sáng của nhà họ Khương có thực sự trong sáng như vậy không.
Và còn Triệu Ngọc nữa.
Khương Dư Linh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hai người: "Các người còn việc gì nữa không? Nếu không tôi phải đi ra ngoài."
Cô nói xong, đóng cửa phòng lại và chuẩn bị rời đi.
Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi đuổi theo, Khương Vân Thiên đã hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa, Liễu Dư Mi đi theo sau Khương Dư Linh, nói: "Cô gái nhỏ, cháu còn trẻ, không biết tầm quan trọng của việc có tiền, sau này..."
"Tương lai tôi tự mình kiếm tiền."
"Cháu kiếm được bao nhiêu? Không phải dì coi thường cháu, nhà họ Khương có thể dễ dàng cho cháu một căn biệt thự, nếu như tự mình kiếm, cháu phải mất bao lâu mới mua được biệt thự? Và những bộ quần áo, túi xách giới hạn, chỉ cần cháu trở thành con gái chúng tôi, thì..."
"Nói trắng ra, chính là vì lợi ích thôi." Khương Dư Linh bất ngờ dừng lại, quay người nhìn Liễu Dư Mi với ánh mắt châm biếm: "Cha tôi là ân nhân cứu mạng của chồng bà, và cách mấy người đền đáp là muốn nhận tôi làm con gái nuôi. Nếu tôi không làm con gái các người, thì không nhận được gì cả."
"Điều này chứng tỏ là gì? Nó chứng tỏ là trong lòng các người không chỉ đơn thuần muốn báo đáp cha tôi mà là vì tôi xinh đẹp, có thể mang lại lợi ích cho nhà họ Khương."
"Nhà giàu không phải thích chơi trò liên hôn sao?" Khương Dư Linh nở một nụ cười lạnh lẽo: "Nếu tôi thực sự trở thành con gái của các người, các người đầu tư bao nhiêu tiền vào tôi, sau này đều sẽ nhận lại gấp bội, thậm chí nếu tôi không muốn nghe theo sắp xếp của các người, các người còn có thể gán cho tôi tội danh bất hiếu."
Khương Dư Linh nhẹ nhàng cười khẩy, đưa ra kết luận cuối cùng: "Các người thật là giả tạo, rõ ràng là làm chuyện lấy oán trả ân, còn muốn gắn cho mình cái mác tình nghĩa."
"Vừa có tiền vừa có danh, đúng là xứng đáng là người nhà họ Khương, người giàu có nhất thành phố A."
"Sau này không cần phải đến tìm tôi nữa, dù các người nói gì, tôi cũng không đồng ý."
"Cảm ơn."
Nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của hai người chuyển từ chột dạ, giận dữ sang sự thất vọng và không thể tin được, Khương Dư Linh nhẹ nhàng rời đi.
Sau khi mắng hai người già kia, Khương Dư Linh cảm thấy vô cùng thoải mái trong lòng, chuẩn bị tiếp tục làm khó Khương Nhĩ Trác.
Người một nhà, phải cùng hưởng mới được.
Sau nhiều ngày, cuối cùng Khương Dư Linh đi đến thư viện trên đường Kiến Thành, nhưng còn chưa tới gần, cô đã thấy Khương Nhĩ Trác ngồi co ro ở cửa thư viện, mặt mày bực bội.
Cùng lúc đó, Khương Nhĩ Trác cũng thấy cô.
Mắt nhìn mắt, Khương Nhĩ Trác tươi tỉnh hẳn, lập tức chạy bộ về phía Khương Dư Linh: "Chị, cuối cùng được gặp lại chị rồi, lần này chị có thể cho em thông tin liên lạc của chị không?"
Khương Dư Linh cau mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Thấy cô như vậy, Khương Nhĩ Trác hơi bối rối nói: "Lần trước chị đã nói, nếu lần sau chúng ta gặp lại thì..."
"Đám nhà giàu các người có sở thích giống nhau thật."
Khương Nhĩ Trác chưa kịp nói hết lời thì đã bị Khương Dư Linh cắt ngang, cô nhìn cậu ta với ánh mắt châm biếm: "Thích những cô gái trẻ đẹp, ngây thơ, dễ kiểm soát phải không?"
"Một lũ người ăn mặc chỉnh tề nhưng thực chất không khác gì thú vật."