Chương 32: Rơi xuống vách đá, nghi hoặc yêu phải tên bại hoại hỏng não

Thời gian trôi qua ở Đông cung rất chậm rãi nhưng cũng đã đến đầu đông, khí lạnh bắt đầu xâm nhập từng ngóc ngách nhưng nam nhân khốn kiếp kia vẫn chưa trở lại. Không ít lần Vệ Hách nảy sinh suy nghĩ muốn phái người đi tìm hắn nhưng cuối cùng đều đè nén lại, y không biết tại sao bản thân cứ luôn nhớ đến hình ảnh xấu xí và vết sẹo của tên đó, lâu dần vậy mà nhận ra chính mình đang dao động.

Từ suy nghĩ muốn gϊếŧ người giệt khẩu, thống hận vì bị làm nhục vậy mà giờ lại đắn đo hết lần này tới lần khác không thể xuống tay. Không biết từ khi nào chính mình trở nên mập mờ như thế, thậm chí còn lo liệu có phải tên đó xảy ra chuyện hay không.

Ở phía này của Triệu Dực lăn lộn đến mức ngày ngày toàn thân nhức mỏi mới giành được tín nhiệm và ánh mắt của những lão tướng trong doanh, giờ cũng coi như một tiểu tướng có chút tiếng nói rồi. Có điều xem thời gian hắn quyết định trở về, bằng không cái người suốt ngày ngây ngốc nhớ hắn sẽ vì thế mà ngốc thật mất.

Nhưng người tính không bằng trời tính, vốn dĩ ngày mà Vệ Hách bị truy sát là ngày mai nhưng vì sao lại thành sớm hơn một ngày thế? Triệu Dực đau đầu ôm trán trách mắng trừ lương hệ thống, Thống Thống khổ sở khóc lóc, nó cũng đâu biết chuyện chủ nhân gia nhập doanh trại lại dẫn đến hiệu ứng cánh bướm nhẹ, lỗi kĩ thuật đâu phải do nó a.

Hắn dùng hết tốc lực tìm đến vách đá mà Vệ Hách rơi xuống, quả nhiên một đám người áo đen đang vây bắt một nam nhân cường tráng với nước da bánh mật nổi bật. Nhưng chính vào lúc Vệ Hách nhìn thấy bóng dáng hắn thì vách đá nứt ra, Triệu Dực không nghĩ được nhiều bỏ ngựa lao thẳng tới nhảy xuống, bên dưới thế mà lại là đất đá cây cối, rơi xuống đó Vệ Hách sẽ chết chắc.

Đôi mắt Vệ Hách nhắm chặt chuẩn bị đón nhận cái chết, nghĩ tới hình ảnh vừa rồi của Triệu Dực y an lòng hơn một chút, còn may là tên đó không sao, hắn về rồi, không biết có mang y phục đẹp về cho y không. Đáng tiếc không thể gặp hắn lần cuối…

Thế nhưng chờ đợi được lại chỉ là âm thanh soàn soạt của lá, tiếng cành cây gãy, tiếng gió ù ù và cảm giác rắn chắc, ấm áp, vững vàng bảo bọc lấy cơ thể y. Y mở mắt ra thì thấy chính mình tiếp đất an toàn không chút thương tổn nhưng ngay sau đó đập vào tầm mắt y là khuôn mặt với vết sẹo lớn xám xịt vì đau của Triệu Dực.

Triệu Dực thế mà ôm chặt bảo hộ y trong lòng, đồng tử y bỗng căng thẳng run rẩy sờ đến ngực hắn, tên ngốc này sao lại cùng y nhảy xuống? Không muốn sống nữa sao?

Nước mắt nóng bỏng chảy trên gò má Vệ Hách, y sợ hãi nhìn gương mặt của tên ngốc tình nguyện làm đệm thịt cho mình mà đau lòng, âm thanh mang theo nức nở: “Dực… Dực… hức… đừng dọa ta…”

Triệu Dực bây giờ mới thở ra một hơi, lông mày cau chặt vì đau đớn, lần đầu tiên trong mười mấy vạn năm hắn trải nghiệm cảm giác nhảy vực, trong lòng thầm thề tuyệt đối không có lần hai. Có trời mới biết vừa nãy hắn sợ muốn rớt tim, xương trên người đều giống như đồng thời vỡ vụn vậy, nếu không phải tố chất cơ thể này tốt lại là ở thế giới cổ trang kiếm hiệp luyện qua mười mấy loại võ công thì hắn đã thật sự toi rồi.

Cánh tay hắn động đậy ôm chặt người trong lòng như muốn nói mình không sao để trấn an y, Vệ Hách hai mắt ướt đẫm nhìn thấy hắn mở mắt thì ngay tức khắc cuống cả lên, nước mắt nước mũi sụt sùi: “Ngươi… ngươi không sao chứ? Không, nhất định là bị thương rồi, ta, ta đưa ngươi đi trị thương…”

Triệu Dực nhìn y, đôi mắt phượng cong lên, trán ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn nhưng vẫn nói: “Bình tĩnh đi, ta không sao.”, nói rồi hắn gắng gượng ngồi dậy, Vệ Hách đỡ lấy hắn kiểm tra thì phát hiện sau lưng hắn đỏ thẫm một mảng lớn, da thịt trên người vì bảo vệ y mà bị cành cây nhọn cắt qua chảy máu xước xát không nơi nào lành lặn.

Đáy mắt y ánh lên xót xa, Triệu Dực nhìn sắc trời đã sẩm tối, từ hệ thống biết gần đây có một hang động có thể ở qua đêm thì liền để Vệ Hách đỡ hắn qua đó. Thật ra hắn không yếu đến mức cần có người đỡ, chỉ là vết thương nhìn có hơi dọa người nên Vệ Hách cương quyết đỡ hắn, hắn cũng chỉ có thể chiều theo y.

Nhưng vào đến trong hang động Triệu Dực lại phát hiện ra vấn đề, động này là do đá tạo thành, đêm đông ở đây lại cực kì khắc nghiệt, nếu không có lửa bọn họ sẽ chết cóng mất. Nghĩ vậy hắn xắn tay áo định ra ngoài thì bị Vệ Hách kéo lấy cản lại: “Ngươi bị thương rồi còn đi đâu chứ?”

“Ta ra ngoài kiếm chút củi.”

Vệ Hách đương nhiên không để hắn đi, siết chặt lấy vạt áo hắn: “Không được, bên ngoài muộn quá rồi, ngộ nhỡ gặp phải thứ gì đó… Vẫn là để bổn cung đi.”

Triệu Dực gõ gõ lên chóp mũi y: “Đừng có cậy mạnh, chút võ công học hành không đến nơi đến chốn của ngài ra ngoài chỉ có nhét kẽ răng cho bọn sói thôi.”, nói rồi một tay hắn mạnh mẽ siết lấy eo y kéo sát lại người mình, Vệ Hách theo phản xạ hai tay đè trên khuôn ngực rắn chắc của nam nhân, mặt còn hơi đỏ không dám nhìn thẳng.

Nam nhân dịu dàng trấn an y, hôn lên gò má Vệ Hách: “Ngoan ngoãn ở trong này chờ ta về.”

Nhìn mặt y mỗi lúc một đỏ hắn cười, hôn trán y một cái nữa rồi cởi xuống chiếc áo đã hơi rách của mình khoác lên người Vệ Hách, dặn dò cẩn thận rồi mới rời đi.

Nửa canh giờ sau bầu trời nổi gió u ám, Vệ Hách thấy Triệu Dực về thì mừng rỡ chạy tới đón người, hắn mang về một bó củi lớn và một con thỏ rừng, một ít quả dại, trên cánh tay còn có vết thương do bị sói cào rất chói mắt.

Thấy y cứ luôn nhìn chằm chằm vào tay mình hắn mới nhận ra vừa rồi đánh nhau với lũ sói không cẩn thận bị thương, đơn giản phủi bụi một chút rồi đem cái lá lớn được gói cẩn thận mở ra đưa tới trước mặt Vệ Hách.

Mắt Vệ Hách đỏ bừng chăm chú nhìn vết thương trên người hắn, nhìn người trước mặt mít ướt như vậy hắn chỉ biết gượng cười, khom người đặt quả dại vào trong tay y: “Ăn cái này lót dạ trước, đợi vi phu nướng thỏ xong sẽ cho phu nhân cái đùi lớn có được không?”

Nước mắt nóng bỏng chảy xuống rơi tí tách trên tay Triệu Dực, trái tim hắn giống như bị dung nham chảy vào lại không biết phải làm gì, chỉ có thể ôm lấy y, dỗ dành cái người đang ấm ức như bị bắt nạt: “Sao thế này? Đau ở đâu sao?”

Người trong lòng vùi mặt vào vai hắn khóc đến hô hấp đều khó khăn, thật muốn đánh hắn một trận nhưng nghĩ tới trên người hắn chi chít vết thương vì mình thì hai tay đang siết chặt không cách nào hạ xuống được. Y không nỡ, chết tiệt! Thế mà lại không nỡ làm hắn đau.

Triệu Dực xoa xoa, vỗ về lưng y an ủi, khóe miệng lại không cầm được mà nhếch lên vui vẻ: “Hách Nhi vì ta mà khóc, ta thật sự rất vui.”

Vệ Hách đẩy hắn ra, sắc hồng trên vành tai lại không che giấu được: “Ai… ai thèm khóc vì ngươi chứ? Tên khốn não hỏng.”

Làm gì có người nào đầu óc bình thường mà đi nhảy vực chứ? Tên này chắc chắn là đầu bị úng nước nên mới to gan như thế.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong lòng y giống như được sưởi ấm, vào thời khắc sinh tử nguy nan nhất người này thế mà vẫn không tiếc mạng bảo vệ y, trên thế gian này thật sự còn có người thứ hai có thể một lòng một dạ với y như vậy sao? Thế mà trước kia y còn tàn nhẫn muốn gϊếŧ hắn, đối xử với hắn chẳng khác gì súc sinh như thế… hắn liệu có hận y chút nào không?

Triệu Dực không cho y tránh, nắm lấy cằm y để y nhìn mình, nhưng chính là người này thế mà không dùng sức tránh đi như mọi lần nữa, hắn từ từ đem môi đặt lên môi y chạm nhẹ rồi cười: “Ngoan ngoãn ngồi đó ăn hết chỗ quả này, ta đi nhóm lửa.”

Thế là một màn Triệu Dực loay hoay tìm đủ loại cành cây tươi chặn cửa động, đánh lửa, nhóm củi, làm sạch thịt thỏ, nướng thỏ… trơn tru diễn ra trước mắt Vệ Hách. Nói thật từ nhỏ đến giờ y chưa bao giờ phải động chân động tay làm loại việc như này, nếu không có Triệu Dực y hoặc là đã thịt nát xương tan, hoặc là bị dã thú ăn thịt, không thì cũng là chết rét chết đói.

Y âm thầm sờ đến trái tim đang đập điên cuồng của mình, nhìn nam nhân trước mắt chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng, y muốn khắc ghi người này, dường như chính mình bất thình lình đã rơi vào tay hắn, không biết từ khi nào đã yêu phải tên khốn trước mặt rồi.

Đúng thế, là yêu, lại còn yêu phải một tên bại hoại biếи ŧɦái chết tiệt bị hỏng não nữa!

Y bắt đầu hoài nghi có phải não mình cũng hỏng rồi không, nếu không sao lại yêu một tên đầu óc không bình thường như vậy?