Chương 1: (TG1) Bác sĩ nhà mình thật quá phạm quy rồi!

Giữa cái giá lạnh của Na Uy và cái nhộn nhịp cuốn hút của nơi này khiến người đặt chân đến thật không nỡ rời đi. Cứ 8 giờ tối, một nơi rất đặc biệt lại sống dậy và rực sáng bởi ánh đèn phủ kín trên biển hiệu “E BAR”. Đây không phải chỗ ai cũng có thể đặt chân vào, nhưng điều mà Triệu Dực này muốn làm thì không ai ngăn được.

“Welcome to E Bar!”, hai, ba người vệ sĩ đồng loạt cúi người nghiêm chỉnh. Chỗ này vậy mà lại phát triển tới mức này, nếu chỉ đứng ngoài nhìn vào thì thật sự không thấy hết được sự xa hoa của nó.

Triệu Dực nhìn lên biển hiệu rồi lại lướt ánh mắt xuống mấy tên vệ sĩ. Một thanh niên trẻ tuổi chừng 22 bước tới: “Xin chào quý khách! Trông ngài giống như mới đến đây lần đầu, không biết ngài có thể cho tôi check thẻ của ngài được không?”

Người thanh niên này cẩn thận quan sát, ngôn từ cẩn trọng như vậy đủ biết cho dù anh ta chưa gặp Triệu Dực bao giờ cũng đã nhìn ra người trước mặt không phải hạng xoàng, nếu để mất người khách VIP thì thật sự là tổn thất lớn.

Triệu Dực không đến một mình, cho dù muốn đi một mình cũng không được. Lão già ở nhà lúc nào cũng thích xía mũi vào chuyện người khác, cho người đuổi từ Bắc Kinh đến tận Na Uy giám sát quả thực tốn không ít công sức.

Người đến cùng là Kiều Tiểu Trần, người bạn từ thuở nhỏ của hắn, không biết vì sao tên này lúc nào cũng phá đám hết chuyện tốt này đến chuyện tốt khác, thật phiền! Còn dẫn một đám vệ sĩ theo đến đây, để xem hôm nay các người phá ông đây kiểu gì.

Kiều Tiểu Trần vừa nhận ra, chỗ này có điểm không bình thường liền nhăn mặt lo lắng: “Dực à, cậu không định vào thật chứ? Cái này…”, chưa nói xong hắn đã bước đến trước mặt người thanh niên kia: “Ryder.”

Người thanh niên nghe xong hoảng hốt, cơ mặt co cứng lại, dường như theo phản xạ mà cúi người như mấy vệ sĩ kia lùi dần về phía sau.

“Thì ra là ngài, tôi thất lễ rồi. Mời ngài.”. Nói xong, người thanh niên này đợi Triệu Dực rời đi một lúc mới đứng thẳng lên định thần.

Còn Kiều Tiểu Trần, thấy Triệu Dực đi vào trong liền đuổi theo thì bị vệ sĩ canh cửa giữ lại, không có thẻ thì không được vào. Kiều Tiểu Trần tức giận mắng người canh cửa xối xả nhưng chẳng ai thèm nghe hay để ý.

Vừa bước vào khu vực đại sảnh của quán bar, cũng là nơi ồn ào nhất, một dàn những chàng trai trẻ đứng ngay ngắn xếp thành hàng hai bên cúi người đồng thanh: “E Bar hân hạnh được phục vụ ngài, ngài Ryder! Chúc ngài có một đêm vui vẻ!”

Triệu Dực cười. Ryder là cái tên hắn dùng khi ra ngoài chơi bời để tránh sự giám sát của lão già và những người bên phía gia đình họ nội. Hắn thích cuộc sống thế này, còn kinh doanh với sổ sách, hắn chẳng quan tâm.

Lặng người quan sát một lúc, người quản lí của quán bar đến trước mặt hắn thân thiện chào mời: “Ngài Ryder, không biết hôm nay ngài muốn người nào phục vụ ngài ạ? Biết ngài đến nên tôi đã chọn ra những người xuất sắc nhất chỗ chúng tôi để phục vụ riêng cho ngài tối nay ạ. Chỗ chúng tôi cũng có một loại rượu mới là loại nổi tiếng gần đây, ngài có muốn thử không? Còn có…”

Tên này cứ lải nhải suốt làm hắn đau đầu, sao chỗ này lại có một tên quản lí lắm lời như vậy? Hắn đưa tay vuốt trán: “Không cần. Các người đi làm việc đi, đừng làm phiền tôi.”. Thấy sắc mặt Triệu Dực không tốt, tên quản lí cũng đành ngậm miệng không dám ho he thêm gì.

Hắn bước lại một chiếc bàn khu vực đồ uống, phục vụ mang rượu ra, hắn chỉ uống một chút rồi đặt xuống. Đây vốn chẳng phải tác phong của Triệu thiếu gia, nhưng hôm nay có lẽ thế là đủ với hắn rồi.

Ngồi một mình một bàn, lại là người có bề ngoài hấp dẫn với khuôn mặt, thể hình và cả những món đồ đắt tiền trên người, không khó để người khác chú ý và cũng chẳng khó để nảy sinh ra trong suy nghĩ bọn họ cảm giác muốn được lại gần hắn.

Như mọi lần đến các quán bar khác, chỉ một lúc là sẽ có người đến tìm hắn mời mọc, lần này cũng vậy, là một chàng trai trẻ có mái tóc đen như người châu Á rất quyến rũ.

Nhưng điểm khiến Triệu Dực để ý nhất là người bước tới cùng cậu ta, một người đàn ông vóc dáng cao ráo, mái tóc chải chuốt gọn gàng, cà vạt cũng được thắt chỉnh tề, đặc biệt là đôi mắt người này, rất đẹp, rất có sức hút.

Người đàn ông này chính là kiểu người khác hoàn toàn so với nguyên chủ, trên người toát ra sự lịch lãm và đứng đắn của đàn ông trưởng thành, chỉ là hơi thở mạnh mẽ của đồng loại thế mà lại làm Triệu Dực cảm thấy rất có tính khiêu chiến.

[Chủ thượng! Chính là người này! Finn Bennett, nhân vật mục tiêu lần này, tiểu thiếu gia của nhà Bennett, là bác sĩ trẻ tuổi rất có năng lực, gia thế tốt, ngoại hình đẹp, có học thức, là người đàn ông trong mộng của tất cả phụ nữ trên thế giới.], thanh âm thánh thót của hệ thống vang lên bên tai, một con thỏ AI nhảy qua nhảy lại, lắc lư trước mặt hắn.

Hắn chỉ cảm thấy khá thú vị, người như vậy sao lại xuất hiện ở đây chứ? Nhiệm vụ đầu tiên ấy thế mà khiến hắn rất mong chờ, không biết người này khi ở trên giường sẽ là dáng vẻ thế nào đây? Đặc biệt là lúc khóc rất định rất mê người.

[Theo như cốt truyện, Finn sau khi về nước thì lập tức đính hôn cùng một cô gái thanh mai trúc mã sau đó cùng bạn bè đến đây ăn mừng, bọn họ đến bây giờ vẫn chưa biết chỗ này là gay bar.], hệ thống biết hắn nghĩ gì liền đáp.

Thì ra là người đã có vợ sắp cưới, vậy không phải là bắt hắn đi làm tiểu tam sao? Dạo gần đây tổng cục trưởng sao lại xét duyệt loại nhiệm vụ không có đạo đức thế này chứ?

[Thật ra Finn và vị thanh mai trúc mã đó đã xa nhau gần 10 năm rồi, bởi vì gia đình thúc ép nên mới đồng ý đính hôn. Người phụ nữ đó ngoài mặt thì tỏ ra rất ngây thơ yếu đuối nhưng sau này cô ta mới lộ ra bộ mặt thật, cuỗm hết của cải nhà Bennett đi cho một tiểu minh tinh bên ngoài mà cô ta âm thầm theo đuổi. Cô ta đem Finn bôi đen khắp nơi, cuối cùng anh ta bị bệnh viện đuổi, không nơi nào dám nhận anh ta vào, cuộc đời cũng từ đó triệt để bị phá hoại, kết cục là bị bọn đòi nợ đánh đến chết.]

Vậy thì người này cũng quá xui xẻo rồi, vừa về nước đã gặp phải bạch liên hoa đào mỏ,Triệu Dực ở trong không gian tặc lưỡi nói với hệ thống: “Nhiệm vụ lần này chắc là cứu vớt anh ta nhỉ rồi giúp anh ta trả thù gì đó, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh gì đó”

Nếu vậy thật thì quá nhàm chán rồi.

[Không không, nhiệm vụ của chủ thượng là khiến người này thuần phục ngài, trong mắt chỉ có ngài, sẽ không đi vào vết xe đổ trước đó, không để nhà Bennett sụp đổ, phần thưởng là 5000 điểm tích lũy.]

Triệu Dực là người đứng đầu của Cục Xuyên Nhanh Thời Không 636, bởi vì những năm gần đây số điểm tích lũy của Cục 636 liên tục nằm ở cuối bảng KPI nên hắn đã bị phê bình nghiêm trọng, suýt chút nữa thì bị đá khỏi ghế cục trưởng.

Hắn đành phải ngậm đắng nuốt cay tự mình đi làm nhiệm vụ, lại còn bị lão tổng cục trưởng đẩy cho mấy chục cái nhiệm vụ đã bị bỏ xó chẳng ai muốn ngó ngàng.

Haiz, cuộc sống này không sinh ra làm con trai tổng cục trưởng thật sự quá khó khăn mà!

“Anh đi một mình sao?”, người thiếu niên sà xuống, dựa vào vai Triệu Dực, giọng nói đầy ái muội. “Có muốn uống một ly rồi nhảy với em không?”

Triệu Dực không nói gì. Có lẽ hắn quen rồi. Quen với cảm giác có nhiều người vây quanh. Hắn quay sang nhìn người này: “Tôi không biết uống rượu.”

Chẳng có bất cứ sự chuẩn bị trước nào, hắn chỉ vu vơ buông lời nói dối.

“Nhưng hình như em đã thấy một anh chàng rất đẹp trai uống ly này.”, vừa nói, người này vừa cầm ly rượu trước mặt Triệu Dực lên.

Hắn lại cười, người thiếu niên này đưa ly rượu lên nhấm nháp: “Ưm… Cái này đắng quá!”. Dứt lời, Triệu Dực đưa bàn tay lên ôm eo rồi hôn nhẹ lên khóe môi chàng trai.

Người đó làm ra cái vẻ mặt chưa đủ thỏa mãn, thè lưỡi: “Hôn em.”. Sẽ chẳng ai quanh đây để ý không khí ám muội giữa hai người, vì đây là gay bar, mọi người đều bận tìm thú vui của mình.

Triệu Dực là tay lão làng, hắn không vội xuống tay khi còn chưa biết rõ về mục tiêu, tiếp tục làm như chẳng quan tâm.

Finn ngồi đối diện hắn, người này thật sự cũng quá là nhàm chán đi, vào bar lại chỉ ngồi một chỗ, rượu không uống, không nhảy, ngay cả người đẹp vây quanh cũng chẳng làm đáy mắt anh ta gợn sóng.

Thiếu niên thấy hắn cứ nhìn về phía Finn liền nhiệt tình giới thiệu: “Đúng rồi, em là Kai, anh ấy là bạn em, Finn Bennett, bình thường đều không thích nơi đông người…”, còn chưa đợi cậu ta nói xong, Triệu Dực liền rót hai ly, một ly đẩy đến trước mặt Finn.

“Chỗ này quả thực khá ồn ào, anh không quen thì có thể ra ban công, không khí ở đó rất tốt.”

Finn không nói gì, nhìn ly rượu trên bàn hơi nhăn mày, anh ta không thích uống rượu nhưng vẫn cầm lên nhấp thử một ngụm, loại rượu này có mùi hoa quả, hậu vị hơi ngọt, không tệ như những loại anh ta từng uống.

Cặp mắt Triệu Dực cong thành hình trăng non, nụ cười giảo hoạt nhếch lên giấu sau ly rượu. Người này thật sự chưa từng nghe qua, trẻ con thì tuyệt đối không được ăn kẹo của người lạ hay sao?