"Cậu muốn chết sao?"
Nguyên Luân khẽ cau mày, hắn thật sự không hiểu tại sao người bạn cùng phòng này lại muốn mở cửa chạy ra ngoài tìm đường chết. Hắn lấy điện thoại ra cho Bồ Dao xem.
"Tin tức nói, trong ký túc xá đã có người biến thành tang thi. Ở bên ngoài hành lang có không ít tang thi đang đi lang thang. Nếu cậu chạy ra ngoài, chính là tìm đường chết."
Nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đi bên ngoài.
Sẽ không có ai di chuyển trong hành lang vào lúc này, chỉ có...
Sắc mặt của Bồ Dao trở nên tái nhợt, khi cậu quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Luân. Dáng người cao to vạm vỡ, diện mạo tuấn tú băng lãnh. Nhất định, nếu chơi bóng rổ sẽ khiến các nữ sinh phải hét lên một tiếng.
Nhưng người nam nhân hoàn hảo này sẽ sớm biến thành tang thi, với khuôn mặt thối nát và cơ thể thối rữa hôi hám. Đến lúc đó, hắn sẽ lao đến ăn thịt cậu từng chút một.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Thế giới chết tiệt này, hệ thống tồi tệ đáng giận này!
Hức hức!!
Nghiêm Luân cảm thấy cơ thể Bồ Dao dần dần thả lỏng, sức lực của hắn cũng giảm một chút nhưng vẫn cẩn thận đề phòng. Ai biết được, Bồ Dao có thể đột ngột mở cửa lao ra ngoài bất kỳ lúc nào.
"Cậu bình tĩnh một chút."
Nghiêm Luân nghĩ rằng Bồ Dao đang sợ hãi nên lập tức kéo Bồ Dao ôm chặt bên người, rồi lấy ổ khóa khóa cửa từ bên trong.
Cửa phòng này đã bị hỏng một thời gian, thợ sửa khóa đã lâu không đến. Dì quản lý ký túc xá đưa cho hắn cái chốt cửa.
Chốt cửa thép, loại chốt cửa kiểu cũ có thể bắt vít và khóa lại. Sau khi ổ khóa ra đời, chốt cửa không được sử dụng nhiều. Bây giờ nó được sử dụng trong những trường hợp khẩn cấp như thế này.
"Cạch một tiếng", cánh cửa được khóa chặt. Nghiêm Luân mới yên tâm buông Bồ Dao ra, hắn đặt tay lên vai Bồ Dao và kéo Bồ Dao mặt đối mặt với hắn. Muốn giáo huấn Bồ Dao một chút.
Không ngờ lúc quay lại thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bồ Dao ướt đẫm nước mắt.
Những lời lẽ gay gắt và đe dọa ở trên đầu lưỡi như nghẹn lại, hắn thật sự không thể thốt ra được lời nào.
Nghiêm Luân hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
"Tôi sẽ bảo vệ cậu. Đừng sợ, đừng khóc nữa được không?"
Vừa rồi hắn dùng sức đè Bồ Dao vào một góc, nghe nói sức khỏe của Bồ Dao không tốt. Là bạn cùng phòng, lúc này hắn nên bảo vệ Bồ Dao.
Bồ Dao nghẹn ngào nhẹ giọng nói: "Anh..."
"Có chuyện gì với tôi?"
"Anh sẽ biến thành tang thi."
Hàm răng trắng của Bồ Dao run lập cập:
"Đêm nay anh sẽ biến thành tang thi! Chẳng bao lâu nữa, tất cả chúng ta sẽ chết!"
Nghiêm Luân bất đắc dĩ cười: "Tôi từ bên ngoài trở về, cũng không có bị tang thi chạm vào. Từ nãy đến giờ, tiến vào ký túc xá cũng đã được nữa tiếng rồi. Theo quan sát của tôi, người bị tang thi cào hay cắn. Sẽ biến thành tang thi trong vòng một phút, lâu nhất là mười lăm phút. Hiện tại tôi không có bất kì triệu chứng nào cả. Bồ Dao, đừng tự doạ chính mình."
Đôi mắt của Bồ Dao mở to, quan sát hắn từng centimet. Đánh giá hắn từ trên xuống dưới, như muốn nhìn toàn bộ cơ thể của hắn.
Hắn cũng cẩn thận nhìn bộ dáng người bạn cùng phòng, quả thật rất xinh đẹp và đơn thuần. Đặc biệt là khuôn mặt ửng hồng đang khóc. Đôi mắt ngấn nước, đang rưng rưng rơi vài giọt nước mắt như hạt pha lê.
Nghiêm Luân cảm thấy không được tự nhiên quay đầu đi.
Lúc này, bạn cùng phòng xinh đẹp của hắn đột nhiên lên tiếng.
"Cởϊ qυầи áo ra."
Cậu muốn kiểm tra xem, Nghiêm Luân có vết thương nào không!
Vành tai Nghiêm Luân đỏ bừng.
Gì cơ?
Cởϊ qυầи áo?
Này là muốn làm gì?
Tuy hắn chưa từng có bạn gái nhưng cũng không phải không thích con trai.
Trường đại học vốn cởi mở hơn cao trung. Có ba cặp đồng tính trong khoa của hắn, và một cặp nổi tiếng trên mạng ở khoa bên cạnh. Mặc dù cả hai đều là trai thẳng nhưng họ rất nhiệt tình nhảy nhót thích nam thích nữ.
Nhiều nữ sinh khen ngợi đều đó là dễ thương, khiến một số trai thẳng cũng háo hức muốn thử.
Cách đây không lâu, một chàng trai trong nhóm đã mạnh dạn tuyên bố rằng nếu mạt thế xuất hiện. Anh ta sẽ đè huynh đệ tốt của mình ra quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
Bạn cùng phòng xinh đẹp của hắn đang sợ hãi đến mức mất bình tĩnh. Chắc sẽ không có suy nghĩ này đâu nhỉ?
Nghiêm Luân vốn muốn nói với Bồ Dao rằng điều này là không thể, nhưng lời vừa định nói ra lại nghẹn một hồi.
"Cậu, cậu đừng làm bậy..."
Thấy Nghiêm Luân vẫn cứ chần chừ, lúc này Bồ Dao nắm lấy áo của hắn.
Nghiêm Luân vội vàng muốn tránh xa:
"Đừng tới đây, tôi tự mình cởi."
Bồ Dao quan sát hắn một lúc và nhận thấy người này tương đối dễ nói chuyện và rất chính trực. Nếu chứng minh được hắn không có vết thương trên người, có lẽ cậu sẽ thả hắn ra và dẫn hắn cùng cậu chạy trốn.