Editor: Hi Nhiễm
Một giấc ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy, Kỳ Dữ nhìn không trung tươi đẹp bên ngoài, đi vào phòng bếp để làm một ít đồ ăn cho mình với Nịnh Manh.
Kỳ Dữ xuyên vào thân thể Lý Bách Nhiên, mà Nịnh Manh lại trực tiếp xuất hiện, cũng không phải là mèo Lý Bách Nhiên nuôi.
Tồn tại của cô cũng coi như là bug (lỗ hổng) của thế giới này.
Trong nhà không có đồ ăn cho mèo, hơn nữa Lý Bách Nhiên cũng chưa bao giờ tự mình xuống bếp, tủ lạnh trong phòng bếp trống rỗng, phòng bếp cũng không có cái gì, không có một chút hương vị gia đình.
Kỳ Dữ thay quần áo, ôm Nịnh Manh ra cửa.
Đầu tiên, hắn mang Nịnh Manh đến cửa hàng thú cưng để lựa chọn thức ăn cho mèo với cá khô nhỏ.
Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường với quần jean, thân hình thon dài, ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt lạnh lùng, hơi thở trên người sạch sẽ.
Nhưng không tương xứng với khí chất xa cách lãnh đạm của hắn chính là con mèo Scotland tai cụp màu trắng gạo được hắn ôm trong ngực.
Vốn dĩ với vẻ bề ngoài xuất sắc cùng khí chất của hắn đã đủ hấp dẫn ánh mắt của người qua đường. Mà hắn lại đang ôm một con mèo con đi trên đường cái, hình ảnh đẹp này khiến cho các thiếu nữ thanh xuân suýt thì không kìm nổi muốn hét chói tai lên.
Đối với ánh mắt của người qua đường, Kỳ Dữ coi như không có gì, sau khi lấy được thức ăn cho mèo và cá khô nhỏ, hắn mang theo đồ vật, ôm Nịnh Manh vào một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc.
Kỳ Dữ yêu cầu một phòng riêng, sau khi gọi món xong, vào lúc đang đợi đồ ăn được mang lên, Kỳ Dữ mở ra một túi cá khô nhỏ vừa mới mua, mấy cái tiểu cá khô rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Tuy là Nịnh Manh không có ký ức, nhưng vẫn còn tốt là cô biết mình là con người.
Tuy rằng bây giờ xuyên qua tiến vào thân thể của một con mèo, nhưng mà muốn cô giống như mèo ăn thức ăn cho mèo với tiểu cá khô, Nịnh Manh tỏ vẻ nội tâm cô từ chối.
Nhưng nội tâm của cô từ chối lại đánh không lại bản năng thân thể của cô.
Ngay khi tiểu cá khô được mở ra, lúc ngửi thấy mùi vị của cá khô nhỏ, Nịnh Manh liền cảm giác được cô không khống chế được chính mình.
Cô lắc lắc cái đuôi, ngửa đầu kêu ba tiếng miêu miêu miêu.
“Ăn.” Kỳ Dữ đưa cá khô nhỏ trong lòng bàn tay tới trước mặt cô, Nịnh Manh theo bản năng cúi đầu, vươn đầu lưỡi nhỏ phấn nộn nộn, cuốn một cái tiểu cá khô vào trong miệng.
“Miêu ô”
Mèo con vui vẻ kêu một tiếng, ăn một miếng liền không dừng được nữa.
Thân thể mèo con nhỏ, dung lượng dạ dày cũng nhỏ, sau khi Nịnh Manh ăn mấy miếng liền cảm thấy bụng hơi no rồi.
Vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ miệng mình, cô híp mắt, cọ cọ lòng bàn tay Kỳ Dữ, sau đó cúi đầu liếʍ lông.
Một hồi lâu sau, Nịnh Manh mới phản ứng lại cô đã làm cái gì.
Đôi mắt cô trừng lớn, thân thể cứng đờ, dù theo bản năng vẫn muốn tiếp tục liếʍ lông, nhưng cô vẫn cứng rắn xoay đầu lại.
Cửa phòng bị người bên ngoài gõ hai tiếng, sau đó người phục vụ bưng thức ăn đi đến, để những món ăn Kỳ Dữ đã gọi đặt lần lượt lên bàn.
Kỳ Dữ đặt Nịnh Manh lên ghế ngồi, hắn đi rửa tay sau đó bắt đầu ăn cơm.
Nịnh Manh sau khi ăn xong nhàn đến nỗi không có việc gì nằm lên ghế ngồi mềm mại, bản năng của mèo khiến cô không nhịn được cúi đầu liếʍ lông, Nịnh Manh đành phải dời đi lực chú ý của mình, ánh mắt đặt ở trên người Kỳ Dữ.
Bởi vì ăn một mình nên Kỳ Dữ chỉ gọi ba món.
Tay nghề của đầu bếp nhà hàng này rất tốt, chỉ có ba món đơn giản như ở nhà lại có đủ xào nấu, đủ màu sắc mùi vị, nhìn qua mê người muốn ăn.
Nịnh Manh hơi hâm mộ nói: “Làm người thật tốt, nếu sang nhiệm vụ tiếp theo, ta cũng có thể biến thành người thì tốt quá.”
“Hả?” Kỳ Dữ phát ra một âm đơn.
“Nếu thế thì tôi có thể ăn thật nhiều đồ ăn ngon nha!” Nịnh Manh mong muốn mãnh liệt nói, mắt mèo tròn xoe nhìn chằm chằm ba món ăn kia trên bàn, đôi mắt nháy cũng không nháy.
Kỳ Dữ duỗi tay sờ sờ cô, không nói gì.
Nịnh Manh nằm ườn trên ghế sô pha, nghĩ tới ba hồn bảy phách của mình không biết đang phiêu đãng nơi nào, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cho đến khi một chuỗi tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Kỳ Dữ lấy di động từ trong ngực ra, Nịnh Manh tinh thần phấn chấn đứng lên, bám vào đùi của hắn, cái đầu xù xù lông ngó vào cũng thấy được điện thoại nhắc nhở có một người tên Điền Nhạc gọi đến.
Điền Nhạc cũng giống như Lý Bách Nhiên, cũng là cái ăn chơi trác táng, vào ngày thường thường xuyên gọi điện thoại hẹn Lý Bách Nhiên đi uống rượu, làm bộ dạng một người anh em tốt.
Mà lúc ấy hắn bị Lý Hào Kiệt thu mua, hạ dược vào ly rượu của Lý Bách Nhiên, cuối cùng Điền Nhạc cung cấp lời khai giả cho cảnh sát, nói Lý Bách Nhiên dùng chất kí©h thí©ɧ rồi cưỡиɠ ɧϊếp cô gái kia.