Editor: Hi Nhiễm
Nịnh Manh đưa Kỳ Dữ vào không gian hệ thống.
Chỉ có hồn thể mới tiến vào không gian hệ thống được.
Mà khối thân thể kia của Kỳ Dữ, vào lúc linh hồn của hắn tiến vào không gian hệ thống, cũng đã chết.
Trong không gian hệ thống, sau khi hai người đi vào, một màn hình ảo xuất hiện ở trước mặt hai người.
Trang đầu của màn hình chính là nhiệm vụ.
Nhưng mà, cái màn hình này dường như hoạt động giống như là màn hình điện thoại thông minh, lướt qua trang đầu là thương thành hệ thống với một ít đồ vật khác. Đến khi Kỳ Dữ hoàn thành nhiệm vụ đạt được tích phân, lúc ấy có thể tới thương thành hệ thống mua vật phẩm mong muốn.
Ở dưới ô thứ nhất của màn hình còn có thông tin cá nhân của Kỳ Dữ.
Kỳ Dữ
Tích phân: 0
Chất lỏng sống lại: 0
Lúc màn hình hiện lên, trên màn hình cũng xuất hiện nhiệm vụ thứ nhất Kỳ Dữ phải làm.
Hai chữ nhiệm vụ hiện giữa màn hình, ở dưới là nội dung nhiệm vụ:
Thiếu gia Lý gia Nam Thành.
Thân phận tôi cao quý, gia đình giàu có, tôi là thiếu gia Lý gia mỗi người đều muốn nịnh bợ nịnh hót, vốn dĩ cả đời tôi sẽ sống một cuộc đời sung sướиɠ, nhưng lại không nghĩ tới, sẽ bỗng dưng xuất hiện hai cái chướng ngại vật, khiến cuộc sống của tôi từ thiên đường ngã xuống địa ngục, giống như chó nhà có tang bị mọi người khinh bỉ. Tôi muốn cho bọn họ cũng trải qua cảm giác từ thiên đường ngã vào địa ngục, bị người người phỉ nhổ chán ghét.
Sau khi Nịnh Manh nhìn hết nội dung nhiệm vụ, cô quay đầu nhìn sang Kỳ Dữ đang đứng một bên.
Kỳ Dữ lớn lên thân thể như ngọc, mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn, đứng gần nhìn mặt hắn không có một khuyết điểm nào, một đôi mắt màu đen giống như đá quý đen thâm trầm hai tròng mắt, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm tin tức phía trên màn hình.
Giống như là nhân vật chính từ truyện tranh bước ra.
Tuy nhiên, vị nhân vật chính này trải qua không giống như truyện tranh hoàn mỹ mộng ảo, thậm chí phải nói là bi thảm.
Sau khi nhìn xong, Kỳ Dữ thu hồi tầm mắt, nói với Nịnh Manh: “Bắt đầu tiến hành nhiệm vụ đi.”
“Tuân lệnh!” Nịnh Manh mở chốt mở nhiệm vụ ra.
Sau đó ánh sáng chợt lóe lên, một người với một viên cầu biến mất trong không gian.
Cảm giác trời đất quay cuồng qua đi, Nịnh Manh mở mắt ra nhìn thấy một đám lông xù xù.
Cô giật giật thân thể, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đối diện với cửa sổ sát đất, chiếu ra tới một con mèo Scotland tai cụp tròn vo lông xù xù, một đôi con ngươi tròn xoe đang ngây ngốc nhìn chằm chằm cô.
Nịnh Manh: “.......”
Sao không thể đối tốt với cô một chút cơ chứ, cho cô một khối thân thể người để đỡ thèm!
Mèo con màu trắng gạo, nho nhỏ một đoàn, mở to một đôi mắt sắc lam con ngươi, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, sau đó nâng lên chân trước, thật cẩn thận đặt ở trên mặt đất, nhẹ nhàng di chuyển một bước, chân sau bước theo, tuy rằng đi chậm nhưng mà cô đang nỗ lực thích ứng.
Đột nhiên, một bàn tay nhéo cổ sau của cô, lập tức nhấc cô lên.
“Miêu!” Nịnh Manh giật mình kêu một tiếng, sau đó liền thấy được một gương mặt đẹp trai, dung mạo xa lạ, nhưng mà cặp mắt đen bình tĩnh và thâm trầm lại là cô quen thuộc.
“Thật ngốc.” Kỳ Dữ mở miệng, nhấc Nịnh Manh lên, ôm trong lòng bàn tay.