Diêu Tây Nguyên bị đội trưởng nhóm lính đánh thuê kéo chạy đi, vừa quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng Cao Lực chết thảm. Hắn sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, quay đầu lại vội vã lảo đảo chạy theo.
Nịnh Manh nhìn thoáng qua hướng bọn họ rời đi, cũng không đuổi theo mà đi tới bên cạnh Kỳ Dữ.
“Ký chủ, anh không sao chứ?" Nịnh Manh cúi đầu, dùng đầu cọ cọ Kỳ Dữ.
“Tôi không sao." Kỳ Dữ lắc đầu, nhìn Nịnh Manh biến to, giơ tay sờ đầu cô, hỏi: “Cô cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?”
Vừa nói đến đây, trong lòng Nịnh Manh lập tức dâng lên vô số bong bóng tên là sung sướиɠ.
Cô tránh tay Kỳ Dữ, nhảy dựng tại chỗ, vui vẻ nói: "Không khó chịu, cảm giác thân thể dùng mãi không hết sức. Thì ra tôi lợi hại thật, ký chủ không lừa tôi!”
“Ừm, vậy còn có thể biến về bộ dạng lúc trước không?" Kỳ Dữ nhìn bộ dạng ngây ngô của Nịnh Manh, tâm tình không khỏi thoải mái hơn mấy phần.
“Có thể.” Nịnh Manh nói xong, tâm thần ngưng tụ một chút, Kỳ Lân vốn to lớn dường như co lại, nhanh chóng nhỏ đi.
Tuy Kỳ Dữ và Nịnh Manh cùng tiến vào thế giới nhiệm vụ, nhưng thật ra ngoài ký ức giống Nịnh Manh, Kỳ Dữ còn tiếp thu được cả ký ức của nguyên chủ nữa.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, Kỳ Dữ biết, ở thế giới này, ma thú đạt được tu vi nhất định là có thể mở miệng nói tiếng người, thậm chí còn có thể tùy ý khống chế thân thể của mình lớn nhỏ.
Bởi vì Nịnh Manh đi vào cùng hắn, cho nên lúc ấy cho dù nhìn thấy Nịnh Manh biết nói, Kỳ Dữ cũng không nghĩ tới chuyện này.
Nhưng bây giờ xem ra, không chừng Nịnh Manh giống như lời hắn nói sáng nay, là con của thần thú nào đó.
Nịnh Manh vẫn đắm chìm trong cảm xúc "Không ngờ mình cũng có thể lợi hại như vậy, không ngờ mình lại lợi hại như vậy”.
Về phần Cao Lực vừa mới bị Nịnh Manh thiêu chết, cho dù là Nịnh Manh hay Kỳ Dữ, hai người đều không quan tâm.
Nịnh Manh không để chuyện này ở trong lòng là bởi vì cô đã gặp hàng ngàn hàng vạn linh hồn, Nịnh Manh là một linh hồn mất trí nhớ, không có chút đồng cảm nào với ý nghĩa cuộc sống và sự trân quý của sinh mệnh.
Còn Kỳ Dữ thì tính cách lạnh nhạt, ngoài Nịnh Manh và nhiệm vụ, Kỳ Dữ không hề quan tâm đến những thứ khác.
Huống hồ, Cao Lực có chết cũng chưa hết tội, chỉ cần nhìn những hành động và lời nói của hắn với Kỳ Dữ, cũng biết hắn đi theo Diêu Tây Nguyên đã hại vô số nam hài bộ dạng xinh đẹp rồi.
Nếu không phải bởi vì truyền thừa huyết mạch của Nịnh Manh đột nhiên thức tỉnh, Kỳ Dữ bị đưa đi không biết sẽ bị Diêu Tây Nguyên tra tấn như thế nào nữa.
Nịnh Manh nghe ngóng xung quanh, biết Kỳ Dữ đến sảnh lính đánh thuê nhận nhiệm vụ là vì thiếu tiền, cho nên lúc Kỳ Dữ tìm kiếm thảo dược, Nịnh Manh lén lút chú ý động tĩnh xung quanh, sau khi xác định bên người Kỳ Dữ không còn nguy hiểm liền biến lớn, cánh chim sau lưng mọc ra, cô nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, bắt hai con ma thú nhỏ ném tới trước mặt Kỳ Dữ.
Kỳ Dữ tìm được loại thảo dược cuối cùng, không hề đánh giá hành động của Nịnh Manh mà chỉ sờ đầu cô, sau đó mang hai con ma thú kia ra khỏi rừng rậm.
Kỳ Dữ đi tới bên dòng suối nhỏ ngoài rừng rậm, lấy chủy thủ trên người nhanh chóng xử lý sạch sẽ thi thể của hai tiểu ma thú kia, đồng thời lấy hai quả ma hạch trong thân thể chúng ra.
Bởi vì Nịnh Manh biết bay, cho nên Kỳ Dữ liền ngồi trên lưng Nịnh Manh, để cô chở hắn về thành.