Động tĩnh của hai người quấy nhiễu Nịnh Manh đang tìm kiếm thảo dược ở cách đó không xa.
Cô nhìn thấy bên cạnh ký chủ nhà mình có thêm một người, hơn nữa người đó còn có bộ dạng trông vô cùng đáng ghét.
Quan trọng hơn là cô nghe thấy cái gì? Có người muốn cướp ký chủ của cô?
Tức quá đi mất!
Nịnh Manh trừng mắt, khuôn mặt căng phồng, cô nhanh chóng chui ra khỏi bụi cỏ, bám ống quần Kỳ Dữ bò lên vai hắn.
Nịnh Manh đứng ở trên vai Kỳ Dữ, trừng mắt nhìn Cao Lực, hùng hổ nói: “Chính là tên chân chó nhà ngươi muốn cướp ký chủ của ta đúng không?”
Cao Lực nhìn thoáng qua thứ đen thui đứng trên vai Kỳ Dữ, cho dù có chút kinh ngạc vì Nịnh Manh biết nói nhưng cũng không để trong lòng.
Ở thế giới này, ma thú biết nói rất nhiều, con trước mặt vừa nhìn đã biết không có chút sức chiến đấu nào, dường như chỉ cần đập một cái là chết.
Diêu Cao Viễn đứng ở trên đường nhỏ, chờ mãi cũng mất kiến nhẫn, hắn ta hét lên với Cao Lực: "Cao Lực, ngươi lề mề cái gì thế, mau mang người tới cho bổn thiếu gia!”
“Thiếu gia chờ một chút, tên này không biết tốt xấu, ta sẽ mang hắn qua cho ngài ngay!” Cao Lực nói xong, đáy mắt hiện lên chút ác độc, giơ tay đánh một chưởng về phía Kỳ Dữ!
Thân là người hầu thân cận bên cạnh thiếu gia, tuy tu vi của hắn không cao lắm, nhưng so với người không có chút tu vi nào như Kỳ Dữ thì vẫn mạnh chán.
Hắn đưa tay, thậm chí còn dùng tới đấu khí!
Tuy rằng lúc hắn ta ra tay, Kỳ Dữ đã lấy chủy thủ phòng thân chuẩn bị trong tay áo ra đối kháng, nhưng lúc Kỳ Dữ làm Cao Lực bị thương, Cao Lực cũng đánh bay Nịnh Manh trên vai Kỳ Dữ!
“Ngươi dám làm ta bị thương!" Đau đớn trên cánh tay khiến Cao Lực kêu thảm một tiếng.
“Cao Lực!" Diêu Cao Nguyên thấy vậy lập tức hét to.
Cao Lực lại mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt độc ác nhìn Kỳ Dữ, nhanh chóng vươn tay kia ra đánh một chưởng nữa!
Chưởng này đánh thẳng vào người Kỳ Dữ, Kỳ Dữ phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nịnh Manh trơ mắt nhìn Kỳ Dữ phun máu tươi, sự không cam lòng trào dâng mãnh liệt trong lòng cô.
Muốn giúp Kỳ Dữ!
Nhiệm vụ này không chỉ là của Kỳ Dữ, mà cũng là của cô.
Trong đầu Nịnh Manh không có ký ức của cô, tất cả ký ức đều bắt nguồn từ Kỳ Dữ.
Nhìn Kỳ Dữ bị Cao Lực đánh đến hộc máu, Nịnh Manh dường như nhìn thấy hình ảnh Kỳ Dữ bị đôi vợ chồng giúp việc kia bạo hành từ nhỏ.
Giờ khắc này, tâm Nịnh Manh có chút nhập ma.
Cô dùng ánh mắt thù hận nhìn Cao Lực, trong lòng đột nhiên dâng lên oán hận vô tận.
Tất cả những người đã làm tổn thương ký chủ!
Đều phải chết!
Một dòng nước ấm nóng bỏng sinh ra trong lòng Nịnh Manh, theo máu và kinh mạch chảy vào lục phủ ngũ tạng của cô, chảy vào tứ chi bách hài của cô.
Nịnh Manh không phát hiện, trên người nàng đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu tím rực rỡ, cô bị tầng tầng lớp lớp ánh sáng bao quanh, cơ thể cũng dần lớn lên.
Đám người Diêu Tây Nguyên nhìn cảnh tượng này thì đờ ra, căn bản không phản ứng kịp. Đến khi đội trưởng nhóm lính đánh thuê cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng lôi kéo Diêu Tây Nguyên, hạ lệnh cho thành viên của mình nhanh chóng rút lui!
Trong hào quang, một con kỳ lân trưởng thành màu đen đi ra.
Cô mở to đôi mắt kiên nghị, trong ánh mắt hoảng sợ của Cao Lực, Kỳ Lân phun một hơi lửa màu tím ra khỏi miệng. Cao Lực kêu thảm thiết mấy tiếng, sau đó hóa thành tro bụi trong ngọn lửa màu tím này.