Thân thể này dù sao cũng là thân thể phế vật.
Nó sẽ không vì Kỳ Dữ đến mà thể chất thay đổi được.
Kỳ Dữ mang theo Nịnh Manh, đi vào rừng rậm một đoạn thì không tiến sâu hơn nữa.
Bên ngoài rừng rậm này thường xuyên có lính đánh thuê đi qua nên mới không gặp phải ma thú, nhưng nếu cứ đi sâu vào trong thì chưa chắc.
Kỳ Dữ đeo sọt, bắt đầu tìm kiếm thảo dược.
Thế giới này, dường như không khí ẩn chứa một loại năng lượng có thể cung cấp cho người ta tu luyện, cho nên thảo dược trên các đỉnh núi cũng nhiều vô cùng, giống như là ông trời cố ý ban cho vậy.
Nịnh Manh bò ra khỏi túi của Kỳ Dữ, sau đó trượt xuống theo quần áo hắn, lắc lư xoay quanh bốn phía.
Mặc dù cô không biết thảo dược gì, nhưng trí nhớ của cô cũng rất tốt, sau khi nhìn thấy những thảo dược Kỳ Dữ hái, trong lòng cô đã ghi nhớ hình dáng của những thảo dược đó.
Nịnh Manh nhảy nhót khắp nơi, sau khi nhìn thấy thảo dược giống như thế liền gọi Kỳ Dữ đến hái.
Một người một thú, phối hợp vô cùng ăn ý.
Lúc Nịnh Manh và Kỳ Dữ phân công hợp tác, một đám người đi từ trong rừng rậm ra.
Đám người này thân hình cao lớn, bộ dạng thô kệch, trên người lộ ra khí thế không dễ chọc.
Chỉ có hai người đi ở giữa, một người mặc cẩm y hoa phục, thần sắc ngạo mạn, có vẻ là một thiếu gia. Một người mặc quần áo hạ nhân, cúi đầu khom lưng đi theo bên cạnh hắn, chắc là người hầu thân cận bên người thiếu gia này.
Thiếu gia này là Diêu Tây Nguyên con trai duy nhất của Diêu Quan Bân, người giàu nhất Nguyệt Thành, bây giờ là Đấu Khí cấp ba, hôm nay tâm huyết dâng trào, thuê một đội lính đánh thuê đến rừng rậm Ngân Nguyệt mạo hiểm. Người đi theo bên cạnh hắn là người hầu thân cận Cao Lực.
Lúc Diêu Tây Nguyên đi ngang qua Kỳ Dữ chỉ tùy tiện ngước mắt nhìn một cái, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt Kỳ Dữ, hắn lập tức sững người, quên cả bước đi.
“Cao Lực, đưa tiểu tử kia tới đây cho bổn thiếu gia!" Diêu Cao Nguyên mở miệng nói với Cao Lực.
Cao Lực nhìn theo ánh mắt Diêu Tây Nguyên, khi nhìn thấy thân hình suy nhược và dung mạo như hoa của Kỳ Dữ, tên chân chó đi theo Diêu Tây Nguyên bao năm lập tức hiểu ý của thiếu gia nhà mình.
Thời đại này nam phong thịnh hành, tiểu quan bán mình không ít hơn kỹ nữ bán mình chút nào,
Thậm chí còn có rất nhiều người nuôi mấy thiếu niên bộ dạng thanh tú tinh xảo trong hậu viện nhà mình để phát tiết.
Thế giới này lấy võ làm tôn, chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh, vậy ngươi làm cái gì cũng đúng.
“Hừ!" Cao Lực đi tới bên người Kỳ Dữ, đưa tay muốn kéo hắn:" Thiếu gia nhà ta gọi ngươi qua!”
Động tĩnh đám người này đi ngang qua lớn như vậy, Kỳ Dữ không thể không biết, ngay cả ánh mắt ghê tởm của Diêu Tây Nguyên nhìn mình, Kỳ Dữ cũng thấy rõ.
Kỳ Dữ nghiêng người tránh bàn tay Cao Lực, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt Kỳ Dữ lạnh như băng, âm u như giếng cổ, Cao Lực nhìn thẳng vào hắn không khỏi có chút sợ hãi, rụt tay lại.
Vừa rồi chỉ chú ý bộ dạng người này xuất sắc chứ không phát hiện khí chất băng hàn trên người hắn.
Nhưng mà sự sợ hãi của Cao Lực với Kỳ Dữ cũng chỉ trong chớp mắt, sau khi tra xét trên người Kỳ Dữ không có chút đấu khi dao động nào, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của hắn cũng không phải quá tốt, sự sợ hãi trong lòng Cao Lực lập tức tiêu tan.
Ánh mắt Cao Lực liếc thấy cái sọt Kỳ Dữ đặt dưới đất, đáy mắt hắn xẹt qua chút khinh miệt.
Hắn ngẩng đầu, đạp đổ cái sọt của Kỳ Dữ, vẻ mặt đắc ý nói: "Cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết xấu hổ à! Nói cho ngươi biết, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo thiếu gia nhà ta, bảo đảm ngươi từ nay về sau ăn sung mặc sướиɠ!"