Editor: Hi Nhiễm
Ánh mắt Kỳ Dữ gắn chặt trên người Nịnh Manh, dù Nịnh Manh cố ý tránh ánh mắt của hắn, cô vẫn cảm nhận được tầm mắt hắn đặt trên người mình.
Nói thật thì, nội tâm Nịnh Manh cảm thấy hơi phức tạp.
Cuộc sống sinh hoạt của Kỳ Dữ với bất hạnh mà hắn vừa sinh ra đã gặp phải, khiến Nịnh Manh đồng cảm với hắn, nhưng mà trong lòng Nịnh Manh lại không muốn một người như vậy làm ký chủ của mình.
Với tính cách âm trầm lại hắc ám của Kỳ Dữ như bây giờ, hắn thực tế là đã hắc hóa, gần như đã giống quỷ súc cùng xà tinh bệnh.
Nghĩ về sau cô phải gắn bó với một người như vậy, nội tâm Nịnh Manh là muốn từ chổi.
Mà duyên phận dường như đã biết ý nghĩ của Nịnh Manh, nó ở trong đầu Nịnh Manh mở miệng nói: “Nếu cô không khế ước với hắn thì giao dịch giữa chúng ta sẽ không đạt được.”
“Nhất thiết phải là hắn sao?” Nịnh Manh cắn răng mở miệng hỏi lại.
“Đúng vậy, nhất thiết phải là hắn.”
“Vậy được rồi, là hắn thì là hắn đi, tôi là hệ thống của hắn, hắn không thể ăn tôi được đi.” Nịnh Manh không còn lựa chọn nào nói.
Nhưng mà cô không biết rằng, một lời này của cô bây giờ, vào lúc sau, lại trở thành sự thật.
Nịnh Manh hít sâu một hơi, xoay người, bay tới Kỳ Dữ trước mặt.
“Xin chào, Kỳ Dữ, tôi là hệ thống trí năng công nghệ cao Nịnh Manh, anh bằng lòng khế ước với tôi không? Xuyên qua các vị diện đi hoàn thành nhiệm vụ, sau đó anh có thể nhận được nước thuốc sống lại và tích phân, khi hoàn thành xong tất cả các nhiệm vụ, anh có thể sống lại, trở lại khi anh còn nhỏ, một lần nữa làm lại cuộc sống bi thảm đau đớn của anh.” Giọng nói mềm mại mềm mại, từ viên sáng nhỏ trước mắt truyền ra.
“Được.” Kỳ Dữ mở to mắt, hắn nhìn vào nó, không hề chần chừ trực tiếp đồng ý.
Hắn ở phòng bệnh này đã chán muốn chết, hắn muốn thoát ra ngoài, khiến chính mình mạnh hơn, sau đó trở về trả thù những việc bọn họ đã làm với mình.
Đây là điều trong nội tâm Kỳ Dữ vẫn luôn muốn thực hiện.
Nếu viên sáng nhỏ trước mắt hắn này có thể giúp hắn đạt được, khiến hắn trả giá bằng tất cả mọi thứ cũng không vấn đề gì.
Nịnh Manh ngây người, không nghĩ đến Kỳ Dữ lại dễ nói chuyện như vậy.
Tâm tình cô tốt một chút, hảo cảm đối với Kỳ Dữ cùng tăng lên một ít.
Một cái trận thất tinh trắng mờ ở dưới chân Kỳ Dữ sáng lên, sau đó nhanh chóng biến mất.
Cả Nịnh Manh và Kỳ Dữ, hai người đều cảm giác được giữa mình và đối phương, nhiều ra tới một sự liên kết đặc biệt.
Giọng nói Nịnh Manh mang theo vui mừng: “Như vậy, khế ước được thành lập.”
“Ký chủ đại nhân, trước tiên tôi giới thiệu với ngài một chút, tôi là hệ thống Nịnh Manh của ngài, về sau nhiệm vụ của ngài là tiếp thu ủy thác, sau đó đi vào các vị diện hoàn thành tâm nguyện của những người đó, cuối cùng ngài được nhận phần thưởng tương đương.”
Giọng nói mềm mại từ bên trong viên sáng nhỏ phát ra, Kỳ Dữ ngước mắt nhìn viên sáng nhỏ nhảy nhót ở trước mặt mình, hắn duỗi tay muốn bắt cô giữ vào lòng bàn tay, nhưng mà lại chỉ bắt được không khí.
Hắn nhíu mày, cảm giác mình không khống chế được điều gì đó khiến trong lòng hắn sinh ra một mặt tối tăm, hơi thở trên người liền ám trầm xuống dưới.
Hai người sau khi khế ước, Nịnh Manh ở một mức nào đó có thể cảm nhận được tâm tình của hắn.
“Ai nha? Ký chủ, ngài muốn chạm vào tôi sao? Nhưng mà tôi bây giờ chỉ là một hồn thể, chờ về sau có thân thể, tôi có thể gặp mặt bắt tay ngài nha.”
“Ừ.” Kỳ Dữ nhàn nhạt đáp, mở miệng nói: “Được rồi.”
“Thật quá tốt rồi!”