Sau khi trở về, Cung Diệc Thanh lập tức phái người điều tra xem trong ngày hôm qua và hôm nay, có những ai đã ở lại trong chùa.
Những người có thể vào được phòng chứa củi phía sau chùa, chắc chắn là những vị khách tạm trú tại đó.
Hơn nữa, nhìn vào chất liệu của chiếc khăn thêu, có thể đoán rằng cô bé đó xuất thân không hề tầm thường, hẳn là tiểu thư của một gia đình quyền quý nào đó.
Thuộc hạ của Cung Diệc Thanh làm việc rất hiệu quả.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã biết được thân phận của cô bé đó.
Cô bé chính là đích nữ của nhị phòng Bạch gia, tên là Bạch Minh Nguyệt.
Bạch Minh Nguyệt rất nổi tiếng ở Kinh Thành, không chỉ có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân mà còn tinh thông cầm kỳ thi họa, là người trong mộng của bao thiếu niên công tử.
Lúc biết thân phận của nàng, Cung Diệc Thanh vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Hắn vui vì nữ tử xinh đẹp và tài hoa này lại có lòng nhân ái như vậy.
Nhưng lo lắng là danh tiếng của nàng quá lớn, sau này việc nàng sẽ gả cho ai vẫn còn chưa rõ.
Thực tế chứng minh, nỗi lo của Cung Diệc Thanh là có lý.
Khi hắn còn chưa kịp tiếp cận Bạch Minh Nguyệt quá nhiều, một thánh chỉ đã khiến nàng trở thành một trong vô số mỹ nhân trong hậu cung.
Lúc Bạch Minh Nguyệt tiến cung, Cung Diệc Thanh hoàn toàn có thể ngăn cản.
Nhưng nếu làm vậy sẽ bại lộ toàn bộ thế lực mà hắn đã dày công xây dựng.
Vì thế, Cung Diệc Thanh chọn cách im lặng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Minh Nguyệt bước vào cung.
Dựa vào nhan sắc và tài nghệ của mình, Bạch Minh Nguyệt nhanh chóng chiếm được sự sủng ái của Hoàng đế.
Lúc nàng được sủng ái nhất, Hoàng đế liên tục ở lại tẩm cung của nàng suốt nửa tháng.
Cung Diệc Thanh là người luôn đặt đại sự lên hàng đầu, nên sau khi Bạch Minh Nguyệt vào cung, hắn đã tự tay dập tắt tình cảm của mình với nàng ta.
Nhưng nhiều năm sau, khi đã ở vị trí cao, chứng kiến bao cuộc đấu đá quyền lực, một lần nữa Cung Diệc Thanh nhớ lại mối tình chưa từng bắt đầu và cũng không có kết thúc ấy, bỗng nhiên vô cùng hoài niệm về chút hơi ấm và quan tâm mà Bạch Minh Nguyệt đã dành cho hắn.
Người ta thường nói, thứ không thể có được lại là thứ tốt nhất.
Có lẽ, Cung Diệc Thanh chưa bao giờ thực sự yêu Bạch Minh Nguyệt, nhưng sự khao khát chinh phục của nam nhân khiến hắn cảm thấy không cam lòng mỗi khi nhớ lại chuyện này.
Cuối cùng, nó trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng hắn.
Vì vậy mới có nhiệm vụ hiện tại của Kỳ Dữ và Nịnh Manh.
Nịnh Manh không biết người mà Kỳ Dữ muốn cưới là ai.
Sau khi xuyên vào cơ thể của Cung Diệc Thanh, Kỳ Dữ đã thừa kế ký ức cả đời của hắn, nhưng Nịnh Manh thì không.
Trong đầu Nịnh Manh chỉ có những ký ức của thân thể này đến hiện tại.
Ngồi trên lưng ngựa, Nịnh Manh tựa vào Kỳ Dữ, mở miệng hỏi: "Ký chủ, lần này người mà ký chủ muốn cưới là ai vậy?"
Nàng hỏi chỉ vì tò mò, nhưng trong lòng lại xuất hiện một chút hy vọng mà ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra.
Kỳ Dữ nắm chặt dây cương, cúi đầu, ánh mắt bình thản đáp: "Bạch Minh Nguyệt."
"À!" Nịnh Manh thốt lên một tiếng, trong lòng bỗng chốc tràn ngập cảm giác mất mát.
Nhưng nàng không biết cảm xúc mất mát này là gì, chỉ cảm thấy như mình vừa bị rút cạn sức lực, buồn bã không thể tả.
Bạch gia ở Đại Lương quốc vô cùng nổi tiếng.
Người được gọi là đại tướng quân chiến thần uy chấn thiên hạ chính là người Bạch gia.
Bạch gia đời đời đời tòng quân, giống như thần hộ mệnh, bảo vệ biên cương và sự an nguy của dân chúng Đại Lương quốc.
Người hiện tại thừa kế danh hiệu và địa vị của đại tướng quân là gia chủ đại phòng của Bạch gia, Bạch Cẩn Thành.
Về phần Nịnh Manh, thân phận của nàng trong thế giới này chính là con gái của Bạch Cẩn Thành, tên là Bạch Vân Sơ.
Còn Bạch Minh Nguyệt là con gái của Bạch Hạo Thành, đệ đệ ruột của Bạch Cẩn Thành.
Nói cách khác, Bạch Minh Nguyệt và Bạch Vân Sơ thực ra là đường tỷ muội.