Edit: Hi Nhiễm
Lúc này, trong văn phòng hội nghị cấp cao tại tầng 17 của tập đoàn Lý thị đang dần chuẩn bị bắt đầu hội nghị cổ đông, tuy vậy vẫn không thấy bóng dáng của Lý Hào Kiệt đâu cả, vẻ mặt Lý lão gia tử rất không tốt, vì thế quay ra quát Lý Thành một trận.
Lý Thành cũng không tin được rằng Lý Hào Kiệt còn chưa đến!
Lý Thành không gọi điện thoại được cho Lý Hào Kiệt, vậy nên phải gọi cho Dương Y Y, bảo bà ta nhanh chóng gọi cho Lý Hào Kiệt, giục Lý Hào Kiệt nhanh chân đi tới công ty!
Sau khi gọi cho Dương Y Y, Lý Thành nhíu mày, trong lòng hơi hoảng, không biết vì sao, trong lòng hắn có dự cảm xấu, cảm giác dường như hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.
Đã sắp tới giờ, trợ lý gõ cửa văn phòng, mời Lý Thành và Lý lão gia tử đi đến văn phòng mở họp cổ đông.
Lý lão gia tử càng già càng dẻo dai, cầm gậy chống đi phía trước, Lý Thành theo sát đằng sau Lý lão gia tử.
Trợ lý nói các cổ đông khác đã sớm có mặt, nhưng điều khiến Lý lão gia tử và Lý Thành hơi chút nghi hoặc chính là, mọi lần khi mở đại hội cổ đông, các cổ đông này đều cậy già lên mặt đợi lúc hai người chuẩn bị bước vào thì cố ý lải nha lải nhải một ít chuyện nhằm
chỉ hòe mắng tang*.
(* chỉ hòe mắng tang: là chỉ vào gốc dâu mà mắng cây hòe. Ý nói vì không tiện mắng thẳng mặt nên mượn một việc khác để tỏ thái độ.) Vậy mà dạo gần đây, tập đoàn Lý thị đã xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, các cổ đông này đó mỗi năm chỉ lấy tiền chia hoa hồng, không phải đã nên sốt sắng đến mức
chó cùng rứt giậu* sao?
(* chó cùng rứt giậu: Liều lĩnh, làm xằng bậy một cách thiếu cân nhắc, tính toán, do bị đẩy vào bước đường cùng không còn cách xoay trở nào khác.) Thế mà, trong văn phòng lại yên tĩnh đến mức dường như tiếng cây kim rơi đều có thể nghe thấy.
Không lẽ trợ lý nói sai rồi?
Trong lòng hai người Lý Thành và Lý lão gia tử vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc đi đến trước cửa văn phòng, nhấc chân đi vào.
Trong văn phòng, mọi người đều ngồi thành hai hàng, yên yên tĩnh tĩnh ngồi.
Liếc mắt nhìn vào, các cổ đông ngồi ở hai bên vẫn là những gương mặt cũ đó, chỉ ngoại trừ người trẻ tuổi kia ngồi ở chủ vị!
Ánh mắt sắc bén của Lý lão gia tử dừng ở trên người người trẻ tuổi khoác tây trang màu bạc kia!
Nhưng sau khi thấy được sườn mặt soái khí tuấn tú của đối phương, cả hai người Lý lão gia tử và Lý Thành đều kinh hãi!
Dung mạo của người trẻ tuổi đang ngồi ở chủ vị đối với hai người Lý lão gia tử và Lý Thành là quen thuộc, nhưng chính khí chất lỗi lạc cùng thần thái
lãnh ngạnh* kia trên người hắn lại là điều mà hai người cảm thấy xa lạ.
(* lãnh ngạnh: lãnh – lạnh lùng; ngạnh – cứng rắn => lãnh ngạnh: lạnh lùng, cứng rắn, trưởng thành.) Vốn dĩ khi thấy được khuôn mặt của người trẻ tuổi, Lý Thành suýt duỗi tay chỉ vào hắn mà kêu lên cái tên “Lý Bách Nhiên”, lại cảm giác được khí thế cường đại và tự tin kia phát ra từ đối phương nên đành nín lại, nuốt xuống ba từ sắp nhảy ra khỏi họng.
Giờ khắc này, không chỉ Lý Thành mà cả Lý lão gia tử, đều bị cảm giác xa lạ trên người Kỳ Dữ chấn uy.
Cả hai đều nhịn không được hoài nghi cảm giác khi chính mình vừa nhìn thấy Kỳ Dữ, có lẽ bọn họ nhận sai người rồi? Lý Bách Nhiên là cái ăn chơi trác táng, làm sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Kỳ Dữ nhìn biểu cảm trên mặt hai người, biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhưng hắn cũng không muốn đứng ra nói rõ.
Ngay từ đầu Lý Thành với Lý lão gia tử đã bị Kỳ Dữ chấn uy, việc này vừa lúc tạo cho Kỳ Dữ cơ hội bắt được quyền chủ đạo.
Ánh mắt Kỳ Dữ dừng ở trên người hai người, vẻ mặt xa lạ, thanh âm lãnh ngạnh: “9 giờ rưỡi cử hành đại hội cổ đông, hai vị đã đến muộn ba phút.”
Kỳ Dữ vừa mở miệng đánh vỡ yên lặng, cũng khiến Lý Thành đang khϊếp sợ phục hồi tinh thần lại.
Nghĩ lại chính mình vừa rồi lại bị một người ngang tuổi con mình chấn trụ, lại còn bị đối phương nói thẳng ra là đã đến muộn, Lý Thành cảm giác hơi mất mặt, trực tiếp mở miệng nói: “Chỉ là ngắn ngủn ba phút, có thể làm được việc gì. Nhưng thật ra cậu, nơi này là đại hội cổ đông tập đoàn Lý thị, người ngoài không được phép vào đi!”
Vừa dứt lời, Lý Thành quay đầu nói với trợ lý của mình nói: “Tiểu Chu, mời người không liên quan này đi ra ngoài cho tôi!”