Edit: Hi Nhiễm
Hôm sau, Trương Hoa Bân thật sự đến trước biệt thự của Kỳ Dữ và Nịnh Manh trước 9 giờ.
Kỳ Dữ cũng vừa sửa soạn xong, Trương Hoa Bân thấy trong tay Kỳ Dữ còn ôm mèo, không nhịn được mở miệng hỏi: “Con mèo này cũng mang theo cùng chúng ta sao?”
“Vâng.” Một tay Kỳ Dữ nâng Nịnh Manh, một cái tay khác xoa cái đầu xù xù lông của cô.
Nịnh Manh nhìn vị cữu cữu thân phận không thấp này của Kỳ Dữ, sợ hắn không cho mình đi, liền lập tức mở miệng miêu một tiếng với Trương Hoa Bân, thanh âm nhuyễn manh nhuyễn manh, quả thực ôn thuần quá mức.
Bị đôi mắt tròn xoe xanh thẳm kia của Nịnh Manh nhìn chằm chằm, tuy là Trương Hoa Bân, trong lòng cũng không khỏi yêu quý Nịnh Manh.
Hắn nhẹ nhàng cười, nói với Kỳ Dữ: “Nếu muốn mang theo thì mang đi, nhưng con mèo này thật thông nhân tính, lại không sợ người một chút nào.”
Trương Hoa Bân khen ngợi, không chỉ không khiến Kỳ Dữ cảm giác được vui sướиɠ khi sủng vật của mình được khen, ngược lại cảm thấy không vui khi bảo bối của mình bị người phát hiện ra.
Tuy vậy Kỳ Dữ cũng không đem cảm xúc không vui này ở đáy lòng mình thể hiện ra ngoài, hắn ôm Nịnh Manh xoay người tránh tầm mắt của Trương Hoa Bân, mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Trương Hoa Bân lái xe, Kỳ Dữ và Nịnh Manh ngồi ở hàng ghế sau.
Lúc này, Kỳ Dữ không ôm Nịnh Manh mà đặt cô ở bên cạnh chỗ ngồi, hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn hợp đồng trong tay.
Nịnh Manh ngồi ở một bên, không chịu cô đơn dựa sát vào Kỳ Dữ, hai chỉ chân trước đáp ở trên đùi hắn, vươn thân mình, đầu xù xù lông vươn đến trước tài liệu của Kỳ Dữ, một đôi con ngươi tròn xoe không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên tài liệu, cái đuôi nhỏ phe phẩy.
Đang ngồi phía trước lái xe, trong lúc lơ đãng Trương Hoa Bân ngẩng đầu, nhìn trên gương thấy được một màn này, cảm thấy hơi buồn cười.
Trương Hoa Bân nhịn không được lại liếc mắt nhìn thoáng qua hình ảnh trong gương, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, ở trong lòng nghĩ: Cũng không biết thằng bé nhặt được con mèo này ở đâu, rõ ràng là mèo, nhưng từng động tác đều giống như là một người vậy.
Kỳ Dữ và Nịnh Manh hai người hoàn toàn không biết suy nghĩ của Trương Hoa Bân, mà Nịnh Manh cũng không biết là cô hành động theo bản năng lại suýt nữa thì bại lộ.
Tài liệu Kỳ Dữ đang cầm trong tay, là Kỳ Dữ trong khoảng thời gian này, nhờ Trương Hoa Bân mua hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Lý thị. Ngay cả đại hội cổ đông hôm nay ở tập đoàn Lý thị, cũng là ý của Kỳ Dữ bảo Trương Hoa Bân hẹn mấy lão cổ đông khác triển khai.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì danh tiếng tập đoàn Lý thị bị hao tổn, cổ phiếu xuống dốc không phanh, vì không để cho Lý Thành và Lý lão gia tử chú ý, Trương Hoa Bân thu mua những thứ này toàn bộ đều là tán cổ.
Chỉ có phần ký tên của một tờ hiệp nghị chuyển nhượng cổ phiếu cuối cùng khiến Kỳ Dữ nhướng mày, người ký lại là Lý Hào Kiệt.
Cũng không biết Trương Hoa Bân làm cách nào khiến Lý Hào Kiệt đồng ý ký hợp đồng chuyển nhượng này.
Trong tay Lý Hào Kiệt có 10% cổ phần, hiện tại đã chuyển nhượng toàn bộ cho Trương Hoa Bân, không chỉ vậy trong khoảng thời gian này Trương Hoa Bân thu mua rải rác một ít cổ phần, thêm lên tổng cộng có 18%.
Kỳ Dữ một bên nhìn hợp đồng một bên giơ tay nhẹ nhàng vuốt đầu Nịnh Manh, một người một mèo tuy không giao lưu, nhưng không khí lại vô cùng hòa hợp.
Hiện giờ đúng vào giờ cao điểm, trên đường hơi kẹt xe, đến khi Trương Hoa Bân chạy xe đến trước tập đoàn Lý thị đã là hơn 9 giờ hai mươi, chỉ cách thời điểm đại hội cổ đông bắt đầu còn có vài phút.