Lúc đầu, bởi vì trong lòng còn hổ thẹn áy náy, hầu gái còn đối xử với Kỳ Dữ rất tốt, nhưng sau một thời gian dài, thấy người của Kỳ gia vẫn luôn không tìm đến, áy náy trong lòng đối với Kỳ Dữ cũng dần tiêu tan, hơn nữa bà ta vô cùng nhớ đứa con trai nhỏ của mình.
Áy náy trong lòng hầu gái đối với Kỳ Dữ dần dần biến thành chán ghét với căm hận.
Bà ta cảm thấy, nếu không phải bởi vì Kỳ Dữ, bà ta sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.
Hầu gái bắt đầu ngược đãi Kỳ Dữ, khi chồng của bà ta trở về thôn liền bắt đầu chơi bời lêu lổng, hắn không biết Kỳ Dữ không phải con trai của mình, đôi lúc thấy hầu gái trộm hành hạ Kỳ Dữ hắn còn sẽ che chở Kỳ Dữ một chút.
Nhưng mà, khi Kỳ Dữ càng ngày càng lớn, cơ thể bệnh tật ốm yếu, có một lần người chồng nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của Kỳ Dữ thì phát hiện ra nhóm máu của Kỳ Dữ lại không giống với nhóm máu của hắn và máu của hầu gái.
Người chồng khó thở, nổi giận đùng đùng trở về tìm hầu gái chất vấn, hầu gái thấy giấu không được nữa, cuối cùng mới không thể không nói ra chuyện năm đó mình đã làm.
Nghĩ đến đứa con trai mình nuôi nhiều năm như vậy lại không phải con trai ruột của mình, thái độ của người chồng đối với Kỳ Dữ cũng thay đổi.
Không chỉ vậy, bởi vì Kỳ Dữ bệnh tật ốm yếu, mỗi tháng để Kỳ Dữ chữa bệnh đều cần tốn rất nhiều tiền. Vì thế gia đình nghèo trở nên càng thêm bần cùng.
Hầu gái cùng người chồng của bà ta đều đối xử với Kỳ Dữ không tốt, nhốt ở trong nhà vừa đánh vừa mắng, chính là sợ đánh chết người, cho nên dù hai người ngược đãi Kỳ Dữ nhưng cũng không dám vứt bỏ hắn.
Dưới sự ngược đãi của hai người, Kỳ Dữ sống đến mười hai tuổi.
Nhưng mà, đúng lúc này, Kỳ gia ở kinh thành phát hiện việc Kỳ Dữ bị đánh tráo, đồng thời đã tìm tới cửa.
Con của mình bị đánh tráo, đứa con mình nuôi nhiều năm lại không phải là con ruột của mình.
Chuyện này nói ra cũng là một việc vô cùng mất mặt, cho nên ba Kỳ mẹ Kỳ cũng không thông báo chuyện này ra bên ngoài.
Khi người của Kỳ gia tìm thấy Kỳ Dữ thì cho đôi vợ chồng hầu gái kia một số tiền không nhỏ, rồi mang Kỳ Dữ về nhà.
Nhưng đứa con trai ruột của hầu gái kia vẫn tiếp tục ở lại Kỳ gia làm đại thiếu gia, rồi thông báo ra bên ngoài nói hai người là song bào thai sinh đôi, bởi vì thân thể Kỳ Dữ không tốt cho nên mới không đưa về nhà ở cùng.
Sau khi Kỳ Dữ trở về, cuộc sống trôi qua cũng không tốt.
Sở dĩ ba Kỳ mẹ Kỳ mang hắn về cũng chỉ là vì cốt tủy trong thân thể hắn mà thôi.
Người ba Kỳ mẹ Kỳ thực sự thích người chính là đứa em trai nhỏ hơn hắn hai tuổi, cũng chính là tiểu thiếu gia Kỳ Hạo.
Lúc Kỳ Hạo kiểm tra ra bị mắc bệnh bạch cầu, máu của người Kỳ gia đều là nhóm máu RH quý hiếm, vì thế cần máu của người ruột thịt mới có thể cứu mạng hắn. Cũng chính vì vậy, bọn họ mới điều tra ra việc Kỳ Dữ bị đánh tráo với đại thiếu gia giả.
Sau khi Kỳ Dữ được mang về, ba Kỳ mẹ Kỳ liền nhốt hắn vào trong phòng, nhưng Kỳ Dữ luôn không nghe lời, chạy trốn rất nhiều lần, cuối cùng tuy vẫn bị bắt trở về nhưng người của Kỳ gia cũng tốn rất nhiều công sức.
Từ đó đến sau, Kỳ Dữ đã bị nhốt trong phòng bệnh ở bệnh viện được mở dưới danh nghĩa Kỳ gia.
Tình cảnh giống như là Nịnh Manh nhìn thấy bây giờ.
Phòng bệnh trắng xóa, trong phòng bệnh ngoài một chiếc giường với một ít đồ dùng dụng cụ thì không còn một đồ vật dư thừa nào.
Thiếu niên đang mặc đồng phục bệnh nhân kia, ôm đầu gối ngồi ở trên giường, một cái khóa chân khóa lại hai chân của hắn, một cây xích sắt kéo dài từ khóa chân kéo dài nối với chiếc móc trên tường.
Một tháng sau, người của Kỳ gia sẽ tiến hành giải phẫu nhổ khí quan của Kỳ Dữ trồng vào người Kỳ Hạo.
Ở cuộc giải phẫu đó, khí quan của Kỳ Hạo nhổ trồng thành công, hắn chậm rãi khỏe mạnh trở lại.
Mà kết cục của Kỳ Dữ liền thê thảm, hắn không chỉ mất đi khí quan trong người làm cho toàn thân tê liệt, lại còn bị người của Kỳ gia ném ở đống rác, sống sờ sờ bị tra tấn chết, giòi bọ đầy người, toàn thân hư thối.