Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Thần Cấp: Ký Chủ Bệnh Kiều, Cầu Được Sủng Ái

Chương 17: Chủ nhân lạnh lùng, muốn ôm một cái (14)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Hi Nhiễm

Đợi đến sau khi Trương Hoa Bân ngồi xuống uống trà xong, Kỳ Dữ mới mở miệng nói với Trương Hoa Bân: “Chuyện lúc này, cảm ơn cữu cữu.”

“Không có gì, cháu đứa nhỏ này, đều là người trong nhà, khách khí làm gì!” Trương Hoa Bân buông chén trà xuống, nhìn Kỳ Dữ, diện mạo trước mắt này rất giống em gái của mình, nghĩ đến em gái đã chết của mình, Trương Hoa Bân nhịn không được thương cảm, giọng nói cũng thấp vài phần: “Nếu bác có thể tìm thấy chỗ ở của hai mẹ con cháu sớm hơn thì Mai Mai cũng sẽ không chết thảm, cháu cũng sẽ không sống khổ như vậy. Mấy năm nay, cháu vất vả rồi.”

“Không vất vả ạ, thực ra mẹ cháu vẫn luôn nhớ mọi người rất nhiều, lúc sắp chết, mẹ nói với cháu, bà ấy khiến Trương gia hổ thẹn, thấy thẹn với tình cảm mà mọi người dành cho bà ấy.” Kỳ Dữ cúi đầu, tán cây cảnh che khuất khuôn mặt hắn, khiến người khác không thấy rõ thần sắc của hắn, chỉ có thể từ thanh âm trầm lặng kia của hắn mà đoán được cảm xúc của hắn giờ phút này.

Không chỉ Trương Hoa Bân ở đối diện đã đang nhìn Kỳ Dữ giống như đang nhìn con trai ruột của mình mà ngay cả Nịnh Manh cũng suýt chút nữa bị dáng vẻ này của Kỳ Dữ lừa.

Vào lúc Kỳ Dữ và Trương Hoa Bân uống trà, Lý gia càng ngày càng gặp chuyện xui xẻo.

Không chỉ cổ phiếu xảy ra vấn đề, ngay cả chuyện làm ăn cũng xảy ra vấn đề, thậm chí rất nhiều người đầu tư yêu cầu rút vốn tài chính của họ về.

Tuy thân phận Lý gia ở Nam Thành bên này hiển hách nhưng ở đáy mắt Trương gia ở kinh thành, một chút gia sản với quyền thế của Lý gia căn bản là không đủ xem.

Nếu không phải Kỳ Dữ nói hắn muốn vị trí người thừa kế của Lý gia, Trương Hoa Bân chỉ cần một giây là có thể khiến Lý gia phá sản, thậm chí là ôm một đống nợ nần.

Nhưng mà, nếu Kỳ Dữ nói hắn muốn Lý gia, thế thì động tác của Trương Hoa Bân không thể không nhẹ một ít.

Chẳng qua, dù động tác của Trương Hoa Bân có thu liễm lại thì Lý gia cũng không phải có thể đủ thừa nhận được.

Kỳ Dữ ngồi ở trên sô pha mềm mại, vừa đút tiểu cá khô cho Nịnh Manh ăn, vừa chú ý Lý gia suy sụp, đáy mắt xẹt qua một tia nhất định phải được.

Chờ Nịnh Manh ăn hết một cái tiểu cá khô cuối cùng, Kỳ Dữ vỗ vỗ tay, ôm Nịnh Manh vào trong ngực, cúi đầu nói với cô: “Bây giờ chắc hẳn chúng ta có thể đi nghiệm thu thành quả.”

***

Biệt thự Lý gia, như bị mây đen quấn quanh, không khí trong nhà âm u, ngay cả người hầu đi làm ở chỗ này cũng thu liễm câu nệ hơn ngày thường rất nhiều.

Nếu là ngày thường, lúc này Dương Y Y nhất định là đi ra ngoài tìm những cái đó quý phụ chơi mạt chược hoặc là cùng đi dạo phố.

Nhưng từ sau yến hội Lý gia, Dương Y Y không còn đi ra ngoài nữa, ngày thường những cái nhóm khuê mật đó đối xử với bà ta như chị em ruột thì mấy ngày nay cũng không lui tới.

Bên ngoài đều đang chờ xem chuyện xấu của Lý gia.

Trong khoảng thời gian này, Lý Thành mỗi ngày đều ra cửa sớm, cho đến đêm khuya mới trở về, vẻ mặt mệt mỏi, người đầy mùi rượu, thậm chí còn sẽ nương say rượu rống to hét lớn với Dương Y Y, có thể thấy được sự việc phát sinh mấy ngày nay đã đả kích hắn không nhỏ.

Không chỉ có Lý Thành, ngay cả Lý lão gia tử cũng vậy, ngày thường cửa lớn cửa nhỏ đều không ra ngoài, bây giờ đều phải gọi điện thoại hẹn người đi ra ngoài uống trà.

Uống trà chỉ là hình thức, mục đích chính là để tìm liên minh mới cho Lý gia.

Nếu ngày thường, những người đó muốn gặp Lý lão gia tử một lần đều không được thì hiện giờ, Lý lão gia tử cho không đi lên người ta còn không cần.

Phong thủy thế gian thay phiên chuyển, hiện thực quả nhiên quá tàn khốc.

Hai người Lý Thành với Lý lão gia tử ngồi trong thư phòng thảo luận tình hình công ty gần đây, cả Lý Thành và Lý lão gia tử, vẻ mặt hai người đều mệt mỏi.

“Ba, hôm nay lại có phía đầu tư yêu cầu thu hồi vốn đã rót vào tài chính của công ty. Rất nhiều hạng mục của công ty vì tài chính không đủ đã phải dừng lại, nếu cứ theo tình trạng này thì công ty liền toi rồi! Hơn nữa chúng ta sẽ còn phải gánh vác ngàn vạn nợ nần!

Lý Thành nói, thần sắc hoảng sợ, từ nhỏ hắn đã được sống một cuộc sống với điều kiện ưu việt, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, tốt nghiệp đại học liền bắt đầu tiến vào thực tập ở công ty nhà mình, cuối cùng trở thành tổng giám đốc của công ty, căn bản là không tiếp thu được cái hiện thực tàn khốc như bây giờ.
« Chương TrướcChương Tiếp »