Chương 16: Chủ nhân lạnh lùng, muốn ôm một cái (13)

Editor: Hi Nhiễm

Theo tiết tấu như vậy, hàng loạt tin xấu của Lý gia bị tuôn ra.

Người ngoài có lẽ không rõ lắm đây là có chuyện gì, chính là người trong giới vừa thấy là biết có người muốn sửa trị Lý gia, tính toán kéo Lý gia xuống ngựa.

Thanh danh Lý gia từng chút rơi xuống đáy, ngay cả cổ phiếu cũng trượt xuống thẳng tắp.

Nịnh Manh nằm trên sô pha, cuộn tròn thành một đoàn lông xù xù.

Kỳ Dữ đi từ trên tầng xuống, tuy hắn ăn mặc gọn gàng giống như bình thường nhưng Nịnh Manh lại nhạy bén phát hiện thần sắc Kỳ Dữ hôm nay hơi khác so với bình thường.

Nịnh Manh run run thân mình, từ trên sô pha nhảy xuống, gắt gao đi theo bước chân Kỳ Dữ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ký chủ, hôm nay ngươi muốn đi ra ngoài hả?”

“Ừ, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài.” Kỳ Dữ khom lưng ôm Nịnh Manh vào trong ngực, một chút cũng không sợ lông trên người cô rơi ra dính vào người hắn.

Quán trà như là một nơi trú ngụ.

Cho nên quán trà nổi tiếng nhất Nam Thành tên là “Thượng Trà Cư”.

Thượng Trà Cư không chỉ có cái tên là cổ sắc cổ phong, mà ngay cả thiết kế bên trong cũng cổ điển ưu nhã, tuy không giống hoàn toàn với quán trà thời cổ đại, nhưng thiết kế với phong cách kết hợp giữa cổ đại và hiện đại lại khiến cảnh tượng yên lặng du dương, ngửi hương trà nhàn nhạt trong không khí thực dễ dàng khiến cho người ta thư giãn.

Vị trí uống trà ở chỗ này không chỉ có phòng riêng là riêng tư, mà ngay cả chỗ ngồi ở sảnh lớn cũng được dùng bình phong để ngăn cách, chỉ cần không ai nói lớn tiếng thì sẽ hoàn toàn không bị quấy rầy. Hơn nữa bồn hoa mới được gieo trồng ở bên cạnh cũng khiến tâm trạng khách vui vẻ hơn.

Nịnh Manh ngồi trên sô pha, hoàn toàn không hiểu tại sao Kỳ Dữ lại nổi lên hứng thú, mang cô tới chỗ này uống trà.

Cho đến khi cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, Nịnh Manh quay đầu lại thì thấy một người phục vụ.

“Trương tiên sinh, chính là nơi này.” Người phục vụ kia đột nhiên cúi đầu nói, hơn nữa còn làm một tư thế mời vào.

Sau đó, Nịnh Manh liền nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang, khuôn mặt chính trực đi vào.

Người đàn ông này vẻ mặt hiền lành, tuổi tầm trên dưới 40, bộ dạng hơi hơi mập.

Sau khi mang hắn đến, người phục vụ nhanh chóng đi ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa phòng lại.

“Ai nha, xin lỗi Bách Nhiên, bác đến trễ rồi.” Người đàn ông này mở miệng nói chuyện với Kỳ Dữ, điều khiến Nịnh Manh kinh ngạc chính là ngữ khí quen thuộc kia của hắn, Nịnh Manh không biết từ khi nào Kỳ Dữ lại quen biết với một vị thân phận vừa thấy là biết không thấp.

“Không đâu, cữu cữu, bác đến vừa vặn đúng giờ, là do cháu đến hơi sớm.” Kỳ Dữ đứng dậy, đối với người đàn ông này làm một cái động tác mời ngồi.

Sau đó còn tự tay rót cho hắn một chén trà nóng.

Mà sau khi Nịnh Manh nghe thấy lời nói này của Kỳ Dữ, cô rốt cuộc cũng biết thân phận của người trước mắt này.

Người này là anh trai ruột của Trương Mai Mai – mẹ Lý Bách Nhiên, tên là Trương Hoa Bân.

Nịnh Manh không nghĩ đến Kỳ Dữ lại có liên hệ với hắn.

Năm đó, sở dĩ Trương Mai Mai thuận lợi gả cho Lý Thành, là bởi vì Lý nãi nãi lấy chết tương bức. Hơn nữa, bộ dáng Trương Mai Mai xinh đẹp, tính cách dịu dàng, phù hợp với tiêu chuẩn cưới vợ của Lý Thành.

Mọi người đều cho rằng Trương Mai Mai là cô nhi, ngay cả Lý nãi nãi cũng không biết, thực ra Trương Mai Mai là con gái út của Trương gia ở kinh thành. Bởi vì không muốn thực hiện thương nghiệp liên hôn cho nên Trương Mai Mai mới đào hôn.

Sau khi đào hôn trốn ra ngoài, Trương Mai Mai gặp được người mà mình thực sự thích, chính là lại không biết nhìn người, gả cho một tra nam trong ngoài không đồng nhất như Lý Thành, cuối cùng là luôn bực bội không vui.

Trước khi chết, Trương Mai Mai vẫn luôn không liên lạc với Trương gia, chắc là cảm thấy chính mình khiến Trương gia hổ thẹn.

Cho đến khoảng thời gian gần đây, Kỳ Dữ chủ động liên lạc với Trương gia, mọi người mới biết được cuộc sống của Trương Mai Mai sau khi rời khỏi Trương gia.