Editor: Hi Nhiễm
“Ông chủ Vương đưa mười vạn bảo tôi sắm vai con nuôi của hắn tới bữa tiệc này.” Biện Nhật vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi, ánh mắt nhìn Lý Hào Kiệt mang theo khıêυ khí©h nhè nhẹ, “Làm sao, anh có ý kiến?”
Động tác nhỏ này của hắn khiến cho thân thể Lý Hào Kiệt nóng lên.
Không chỉ vậy, hương thơm từ trong hoa viên bay tới càng làm cho Lý Hào Kiệt cảm giác được dục hỏa đốt người, trong lòng vật kia muốn động.
Thế mà dám câu dẫn mình!
Dù sao hắn cũng phải làm cho tiểu yêu tinh này biết chính mình lợi hại!
Thần sắc Lý Hào Kiệt âm u, không nói gì. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Biện Nhật, giống như một con liệp báo nhìn thẳng vào con mồi của mình.
Hai người đã có vài lần chung chăn gối, Biện Nhật vừa thấy ánh mắt này của hắn, Biện Nhật lập tức nhận ra được ý nghĩ của hắn.
Biện Nhật cả kinh: “Anh, chẳng nhẽ anh muốn tại đây, lát nữa anh còn phải tham gia yến hội, tôi không muốn!”
“Không quan tâm cậu có nguyện ý hay không, ngoan một chút, làm tôi thoải mái, vài phút liền ra.” Lý Hào Kiệt duỗi tay bắt lấy Biện Nhật, trực tiếp đè người lên trên vách tường.
“Ngô, anh buông tôi ra!” Hai tay hai chân Biện Nhật bắt đầu giãy giụa.
Thân hình cao lớn cường tráng của Lý Hào Kiệt áp lên, ánh mắt hắn thâm trầm, đáy mắt đã không còn sự thanh tỉnh lúc trước.
Tuy Biện Nhật vẫn còn đang giãy giụa, nhưng mà lại không có sử dụng nhiều sức lực.
Ở chỗ Lý Hào Kiệt không có nhìn được đến, trên khuôn mặt tinh xảo kia của Biện Nhật, kinh hoảng chỉ là hắn giả vờ, cảm xúc chân chính của hắn đối với Lý Hào Kiệt là ở đáy mắt kia nảy ra chán ghét, cùng với nụ cười giả tạo sắp báo được thù.
Đại sảnh yến hội, đèn sáng như ban ngày, yến hội vẫn tiếp tục diễn ra.
Cũng không biết là ai đã hét lên, vài người bắt đầu chạy về hoa viên phía sau của Lý trạch.
Người đang ở trong đại sảnh tuy không biết đây là có chuyện gì, nhưng trong lòng lại biết nhất định là đã xảy ra chuyện.
Lòng hiếu kỳ của người trẻ tuổi là nhiều nhất, sau đó chính là những cáo già này đó trong thương trường, nếu có thể nhìn thấy chê cười của Lý gia, có thể đó là lợi thế đủ để xoay người sau này.
Tâm tư mọi người khác nhau, nhưng đều nhấc chân đi ra ngoài đại sảnh, đi ra hoa viên ở phía sau.
Quản gia mãi mới tìm thấy Lý Thành, nhíu mày, nói nhỏ vài câu ở bên tai hắn.
“Cái gì!” Lý Thành khϊếp sợ kêu to ra tiếng, sau đó vẻ mặt phẫn nộ, hắn vừa vội vàng đi ra hoa viên phía sau, vừa giận tím mặt nói: “Thằng con nghịch tử này! Quả thực là khiến toàn bộ Lý gia chúng ta mất mặt hết!”
“Miêu miêu miêu miêu” Nịnh Manh vẫn luôn dựa vào trên đùi Kỳ Dữ đột nhiên tinh thần phấn chấn bò dậy, nói với Kỳ Dữ: “Chúng ta cũng đi xem đi.”
“Muốn đi sao?” Kỳ Dữ rũ mắt nhìn Nịnh Manh, thân thể lại không động đậy, hiển nhiên là không có ý định muốn đi xem.
“Đi mà, đi mà, tôi muốn nhìn một chút bộ dạng thảm hại của bọn họ.” Nịnh Manh duỗi hai cái chân trước lay quần áo Kỳ Dữ, còn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ tay Kỳ Dữ, trên mặt lông xù xù bày ra vẻ mặt lấy lòng.
Ngồi ở chỗ này thật sự là quá nhàm chán.
Không chỉ thế cô biết, đây nhất định là lúc trước Kỳ Dữ giải thiết tốt kế hoạch có tác dụng, cô muốn đi xem bộ dáng thảm hại của Lý gia.
Kỳ Dữ nhìn Nịnh Manh làm nũng bán manh, duỗi tay ôm cô vào trong ngực, đứng dậy đi ra ngoài.