Nịnh Manh đã chết, nhưng cô không nhớ sao mình lại chết.
Cô đứng ở bên cạnh cầu Nại Hà, nhìn những linh hồn một người lại một người bay thoáng qua cô, trong đầu không nhớ một chút nào.
Những linh hồn từ bên người cô lướt qua, họ bước lên cầu Nại Hà, uống hết chén canh Mạnh Bà, sau đó họ bước lên đường luân hồi.
Nịnh Manh cũng muốn đi theo phía sau bọn họ, nhưng mà chân cô lại không bước ra được, dường như vận mệnh chú định, ở trước mặt cô, có một bức tường vô hình chắn cô lại.
“Nịnh Manh, vô ích thôi, u linh không có đủ ba hồn bảy phách là không đi lên được cầu Nại Hà.” Ở trong đầu cô, một giọng nói không rõ là nam hay là nữ chợt vang lên.
“Cậu là ai?” Nịnh Manh mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn bốn phía, hai bên một mảnh tối đen, cũng không có nhìn thấy người nào.
“Tôi sao? Nếu nhất định phải có một cái xưng hô thì tôi chắc là thứ mà con người thường hay nói là duyên phận đi. Cuộc đời có nhiều cái khổ, trong cái khổ có cái duyên, duyên tùy tâm mà đến, phận cũng từ đó mà tới. Tôi đi qua nơi này, thấy được cô, đấy là duyên phận của hai chúng ta.” Giọng nói kia có chút tùy ý: “Nịnh Manh, cô muốn tìm lại hồn phách thiếu hụt của cô không? Sau khi tìm thấy đủ, cô sẽ trở lại thành một linh hồn hoàn chỉnh, cô cũng sẽ nhớ lại được mọi chuyện trước kia của cô.”
“Vậy cậu yêu cầu tôi làm gì?” Nịnh Manh mở miệng hỏi.
“Cô hãy biến thành một hệ thống, kết bạn với một người để cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng hắn xuyên qua nhiều thế giới. Ba hồn bảy phách của cô rơi xuống ở những thế giới đó, cô vừa có thể đi cùng hắn lại có thể tìm về thứ mà cô muốn, chẳng phải là một công đôi việc hay sao?”
Điều này không thể nghi ngờ là một đề nghị rất hấp dẫn.
Nịnh Manh đứng tại chỗ cân nhắc mà chưa trả lời, duyên phận cũng không thúc giục cô.
Mãi đến một lúc lâu sau, Nịnh Manh mở miệng nói: “Được, tôi đồng ý.”
Ngay tại nơi cô vừa nói, một cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, rời đi không khí âm trầm nơi địa phủ, Nịnh Manh cảm giác được thân thể của mình dường như đã thay đổi.
Nịnh Manh không biết là, cơ thể cô đã không phải hình người, mà là biến thành một viên tròn sáng nhỏ bằng nắm tay, quanh thân cô tản ra vầng sáng trắng ôn hòa.
Cô vừa xuất hiện, ánh mắt của một người đang bị nhốt trong phòng lập tức nhìn chằm chằm vào cô.
Khi đối diện với đôi mắt đen kia, tâm thần Nịnh Manh chấn động, từng chuỗi ký ức hỗn loạn nhưng lại có tiết tấu xuất hiện ở trong đầu cô, tất cả hình ảnh đều xa lạ, âm u, làm nhục, tối đen, một vài hình ảnh cùng cảnh tượng, như đèn kéo quân, giống như một video ghi hình ở trong đầu cô nhanh chóng chiếu qua. Đó là cuộc đời của thiếu niên trong phòng bệnh.
Kỳ Dữ, ký chủ do Duyên Phận lựa chọn cho cô.
Kỳ Dữ vốn dĩ là đại thiếu gia của hào môn thế gia Kỳ gia.
Thời điểm vừa được sinh ra, hắn đã bị người hầu trong nhà tráo đổi.
Người trộm Kỳ Dữ mang đi chính là hầu gái được thuê để chăm sóc hắn. Hầu gái cũng vừa mới sinh con, nhưng lại vì nhà nghèo khổ nên không thể không đi ra ngoài tìm việc.
Hầu gái ở Kỳ gia làm bảo mẫu, phụ trách chăm sóc Kỳ Dữ vừa mới sinh ra.
Lúc chăm sóc Kỳ Dữ, bà đối lập Kỳ gia giàu có với cảnh nhà mình bần cùng, trong lòng chợt sinh ra một ý nghĩ to gan.
Bà ta tự mình đem đứa con trai mới sinh của bà tráo đổi với Kỳ Dữ đồng thời mới được sinh ra không lâu.
Trẻ con vừa mới sinh ra không lâu đều là nhăn dúm dó, khi ba mẹ Kỳ Dữ đến nhìn hắn cũng không cảm thấy có vấn đề.
Nhưng hầu gái này làm chuyện xấu trong lòng chột dạ, thấp thỏm, sợ sau này Kỳ Dữ lớn lên, bị mọi người phát hiện, cho nên bà ta nghỉ việc, mang theo Kỳ Dữ đi cùng chồng cùng nhau trở về nông thôn.