Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Tất Cả Mọi Người Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 8: Tôi Phung Phí? Quốc Gia Nuôi Tôi! (8)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chúng ta…”

Trần Lễ vừa mở miệng, thì môi anh đã chạm vào một thứ mềm mại. Là Thư Kiều.

Thư Kiều hôn anh!

Hơn nữa không chỉ một lần, mà là hai lần, ba lần...

Cô ôm lấy mặt anh, ánh mắt tràn đầy niềm vui thuần khiết.

Trần Lễ nhìn xuống, liền thấy áo ngủ của cô đã bung ra, lộ một phần ngực khiến anh theo phản xạ nghiêng đầu tránh.

“Chúng ta lên trên nói chuyện được không?”

Trần Lễ khó khăn hỏi, một tay vừa vội vàng cài lại áo ngủ cho Thư Kiều.

Anh thực sự rất muốn biết, rốt cuộc tiểu thư đã trải qua chuyện gì vào buổi tối mà lại không lý trí như vậy, mặc áo ngủ và đến tìm anh giữa đêm?

Thư Kiều gật đầu, nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: "Anh biết về cơ giáp không? Kiểu cơ giáp giống như Gundam* ấy, nó thật sự ngầu lắm!"

“Còn nữa, em vừa gặp Tần Thủy Hoàng! Không hổ danh là tổ tiên của em…”

Hả? Ai? Tần Thủy Hoàng?

Có phải là Tần Thủy Hoàng kiểu “Ta là Tần Thủy Hoàng, thật ra ta chưa chết, chuyển cho ta 50 tệ, chờ ta ra khỏi lăng Tần Thủy Hoàng sẽ phong ngươi làm hầu” không?

Biểu cảm của Trần Lễ ngay lập tức trở nên khó tả.

Nhưng nhìn thấy Thư Kiều nói chuyện đầy hứng khởi, anh cũng không ngắt lời, chỉ đưa cô vào nhà và rót cho cô một ly nước.

Dù cho cô nói toàn những chuyện viển vông.

Nào là Starlink ( hình như là vệ tinh á mn ) , cung điện Vân Đỉnh gì đó, anh chỉ kiên nhẫn lắng nghe.

Đợi đến khi Thư Kiều nói xong, cô mới cầm tay Trần Lễ uống một ngụm nước.

“Tối nay em ngủ sớm lắm phải không?” Trần Lễ nhẹ nhàng hỏi.

“Không đâu, em không ngủ... Anh không tin em à?”

Thư Kiều quay đầu, nắm lấy cổ áo ngủ của anh, áp sát hỏi: "Anh nghĩ những gì em vừa nói là đang nằm mơ à?"

“Không phải đâu, Hân Hân, anh cũng rất muốn tin những gì em nói, nhưng anh chỉ nói liệu có một khả năng nào đó, là tối nay em đã ngủ rất sớm nhưng em không nhận ra không?”

“Đó không phải là mơ!”

Thư Kiều bĩu môi không vui, giận dỗi nhìn Trần Lễ, “Em có bằng chứng mà, em có cơ giáp! Tổ tiên đã tặng cho em.”

“Thật sao?”

“Hừ!”

Nói rồi, Thư Kiều móc ra một mảnh giáp, “Đây là cơ giáp, cao ba mươi mét! Tìm một chỗ trống, em sẽ cho anh xem!”

Ai mà tin nổi chuyện này?

Trần Lễ nhất thời cảm thấy đau đầu, trước đây tiểu thư đâu có yêu thích khoa học viễn tưởng đến vậy?

Khoan đã ~

“Hân Hân, em đã tốn bao nhiêu tiền cho mảnh giáp này?”

Không lẽ gặp phải bọn lừa đảo rồi?

Tiểu thư vốn tính tình đơn thuần, nếu gặp kẻ lừa đảo xảo quyệt, chắc chắn sẽ dễ dàng bị mắc bẫy!

“Không tốn đồng nào cả.”

Thư Kiều hừ nhẹ, “Cuối cùng anh vẫn không tin em đúng không?”

Tiểu thư hôm nay quả thực rất cố chấp, thôi để ba cô ấy xử lý vậy.

Anh thật sự không biết phải đối phó thế nào nữa!

Nghĩ thế, Trần Lễ liền nói: “Anh tin mà! Sao anh lại không tin em chứ? Chỉ là chuyện cơ mật thế này, em cho anh xem thì không hay lắm. Sao em không nói với tổng giám đốc Cố thử xem?”

Chiêu đổ vạ qua người khác của anh không hiệu quả với Thư Kiều.

“Bố em là người cổ hủ, làm sao hiểu được mấy chuyện này. Hơn nữa, tại sao cho anh xem lại không hay?”

Thư Kiều tựa người vào ngực anh, “Anh là bạn trai của em mà~ Có chuyện gì, tất nhiên em phải chia sẻ với anh đầu tiên chứ!”

“Trần Lễ ~ Tổng giám đốc Trần ~ Anh trai à ~ Anh không muốn làm bạn trai em sao?”

Trần Lễ:...

Anh nhìn vào đôi mắt chân thành của Thư Kiều, cảm giác trong tim như có một thứ gì đó làm toàn thân mềm nhũn.

Thậm chí đôi tai anh cũng đỏ lên.

Anh không kìm được đặt tay lên khóe mắt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Được rồi, em thả ra cho anh xem đi.”

Trần Lễ hít một hơi sâu, "Chúng ta xuất phát ngay bây giờ, được không?"

Có lẽ anh cũng đã mất trí rồi, mới đi theo tiểu thư để làm chuyện ngớ ngẩn thế này.

Nhưng mà~

Tiểu thư hôn anh, tin tưởng anh, muốn chia sẻ mọi thứ với anh, làm nũng, gọi anh là "anh trai"...

Thật sự quá quyến rũ!!!

Trần Lễ không thể chống lại sự cám dỗ này, cuối cùng giữa đêm khuya lái xe đưa Thư Kiều thẳng tới ngoại ô.

Rồi anh liền nhìn thấy Thư Kiều cầm mảnh giáp đó, hét to một câu "Thiếu nữ biến hình!"

Trần Lễ không kìm được mà ngón chân cuộn lại, cảm giác như sắp bấm ra một căn biệt thự lớn rồi.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này lại xấu hổ đến vậy!

Lúc này, anh cảm thấy may mắn vì xung quanh không có ai giữa đêm khuya, nếu không chắc mặt mũi đã mất sạch.

Nhưng chỉ một giây sau, đồng tử của Trần Lễ đột nhiên mở to vì kinh ngạc.

Một cơ giáp~

Một cơ giáp mà anh chỉ thấy trong các tác phẩm điện ảnh, đoán chừng cao khoảng ba mươi mét, khổng lồ hiện ra trước mắt anh.

Toàn thân đen bóng, nhưng có thể thấy những tia sáng nhỏ lấp lánh chạy qua. Thiết kế giống hệt như áo giáp cổ xưa, từ đầu đến chân đều bị bao phủ bởi lớp máy móc lạnh lẽo, chỉ chừa lại đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ, nhìn là biết ngay đây là một cỗ máy gϊếŧ người không cảm xúc.

Anh thậm chí phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy toàn bộ cơ giáp, miệng cũng không tự chủ mà há hốc ra.

Những gì tiểu thư nói... thật sự là sự thật!

Cô ấy thực sự có cơ giáp!

Sau cú sốc, ánh mắt Trần Lễ bắt đầu tràn đầy hứng khởi.

"Ôi trời!" Đây là cơ giáp thật sao!

Ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của một cơ giáp sống động trước mắt chứ? Dù bình thường anh có tỏ ra ôn hòa thế nào, gặp thứ này cũng không thể giữ bình tĩnh!

Thậm chí Trần Lễ còn cảm thấy xúc động.

Không ngờ một chuyện bí mật như vậy, Cố Gia Hân lại có thể nói thật với anh.

Cô ấy thật sự quá tin tưởng anh.

Không, không phải chỉ tin tưởng, mà là quá yêu anh rồi.

Cô ấy thậm chí không nói với bố mẹ, nhưng lại chia sẻ điều này với anh đầu tiên; cô ấy còn âm thầm giúp đỡ anh; dù đang bao dưỡng anh, nhưng trước mặt bạn bè, cô ấy luôn bảo vệ lòng tự tôn của anh...

Nếu đây không phải là tình yêu, thì còn gì là tình yêu nữa?

Trước đây sao anh không nhận ra rằng, Cố Gia Hân – tiểu thư kiêu ngạo kiêu kỳ này, thực ra lại là một người "não cuồng yêu"!

Chỉ là tình yêu của cô được ẩn giấu sau vẻ kiêu hãnh của mình, rất khó để phát hiện.

Vậy mà anh lại còn suốt ngày chê cô phiền phức?

Có lẽ việc cô hay gọi anh tới chỉ là cái cớ vì nhớ anh, muốn ở bên anh thôi!

Trong vài phút ngắn ngủi, Trần Lễ tự mình tưởng tượng ra đủ kịch bản, tự mình "tán đổ" chính mình.

Thế nên, khi Thư Kiều thu lại cơ giáp và đi về phía anh, ánh mắt anh ngập tràn sự yêu thích mà trước giờ chưa từng có.

Hệ thống 003: "Chủ nhân thật đỉnh!"

Thư Kiều: "Tôi đã làm gì?"

Cô chưa làm gì cả, vậy mà mục tiêu đã tự động "nâng cấp"?

Nhưng mà điều này cũng tốt thôi!

Thư Kiều lập tức cười tươi nhào vào lòng Trần Lễ, "Tổng giám đốc Trần~ bây giờ anh tin em rồi chứ?"

"Tin rồi! Vậy là em thực sự đã gặp Tần Thủy Hoàng? Một phiên bản cyberpunk của Tần Thủy Hoàng?"

Trần Lễ cố gắng kiềm chế sự phấn khích, ánh mắt dán chặt vào bàn tay trắng nõn của Thư Kiều... nơi đang cầm mảnh giáp sắt phát ra ánh kim.

Thật kỳ diệu.

Một cơ giáp cao ba mươi mét lại có thể thu nhỏ thành một mảnh bé tí như thế này.

"Tất nhiên."

Thư Kiều kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nắm tay lại giấu ra sau lưng, "Hừ~ không cho anh xem nữa. Ai bảo lúc nãy anh không tin em."

"Hân Hân, anh sai rồi, cho anh xem thêm một lần nữa thôi mà."

Ánh mắt Trần Lễ tràn đầy khao khát, "Hân Hân, chỉ một lần thôi... Tiểu tổ tông, coi như anh xin em đấy, được không...
« Chương TrướcChương Tiếp »