"Thϊếp nào đoán được?"
Thư Kiều mỉm cười dịu dàng: "Nhưng nhìn tâm trạng của ngài không tệ, chắc hẳn cũng không phải chuyện gì xấu đâu."
"Hừ~"
Vinh Vương hừ lạnh một tiếng: "Mẫu hậu vừa mới mắng ta một trận, bóng gió rằng Vương phi đang lo lắng phiền muộn, bảo ta nên nhường nhịn nàng ta một chút. Ta còn chưa nhường đủ sao? Thật chẳng biết nàng ta phiền muộn cái gì, chỉ toàn náo loạn lên."
Hắn đoán ngay là Vương phi đã đến mách lẻo với Thái hậu.
Nếu không thì sao mẫu hậu lại rảnh rỗi đến mức quản cả hậu viện của phủ hắn, dù hắn đã lớn thế này rồi?
"Gia đừng tức giận mà~"
Bàn tay mềm mại không xương của Thư Kiều nhẹ nhàng vuốt lên l*иg ngực rắn chắc của hắn: "Vương phi lần đầu mang thai, không tránh khỏi suy nghĩ nhiều. Không biết Vương gia đã trả lời Thái hậu thế nào?"
"Tất nhiên là nói thật."
Vinh Vương đâu có nói dối.
Thái hậu bóng gió nhắc hắn rằng nên trả lại quyền quản gia cho Vương phi.
Nhưng Vinh Vương đáp ngay rằng, giờ Thư Giao quản gia khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Dĩ nhiên Thái hậu sẽ không vì con dâu mà làm khó con trai mình, nên bà cũng không nhắc thêm về chuyện đó, chỉ dặn hắn bình thường để ý giữ thể diện cho Vương phi một chút.
Vinh Vương thuận miệng đáp lời.
Còn làm hay không, đó lại là chuyện khác.
Hiện tại, hắn vẫn rất bực mình~
Vương phi không quản lý được phủ, để Thư Giao quản thay thì có gì sai?
Chuyện chẳng nghiêm trọng gì mà Vương phi lại làm ầm lên, đến nỗi hắn bị mắng oan.
Thật đúng là chuyện vô lý.
Nghe xong những lời phàn nàn của Vinh Vương, Thư Kiều vừa mỉm cười an ủi hắn, vừa ngấm ngầm chọc Vương phi thêm một chút.
Chẳng bao lâu sau, bàn tay của Vinh Vương đang ôm lấy eo nàng bắt đầu không yên phận, xoa nhẹ trên eo nàng.
Không đau, nhưng lại nhột.
Thư Kiều cựa quậy trong lòng hắn, cười khúc khích như hoa lay trước gió: "Gia, đừng làm vậy~"
Một tiếng gọi nhỏ nhẹ và yêu kiều, khiến Vinh Vương lòng dạ rối bời, quên cả cơn giận với Vương phi, liền kéo nàng vào lòng, cắn nhẹ lên môi nàng.
"Hôm nay hương trong phòng Giao Giao thật thơm, khiến người ta rất thích."
"Vậy gia thích hương, hay là thích~"
Thư Kiều xoay người, đè lên người Vinh Vương, đôi mắt ướŧ áŧ đầy tình ý, má ửng hồng, ghé sát tai hắn và thầm thì: "Thích người điều chế hương liệu hơn?"
Câu nói ấy như một kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, khiến mắt Vinh Vương lập tức mở to.
Đám phụ nữ trong hậu viện của hắn chưa bao giờ táo bạo như vậy.
"Tất nhiên là thích người điều chế hương liệu rồi."
Vinh Vương đáp lớn, tay nắm lấy bàn tay Thư Kiều đang nghịch ngợm trên ngực mình, kéo lên môi hôn nhẹ: "Giao Giao tối nay chủ động như vậy? Bổn vương sẽ nhận tấm thịnh tình này."
Từ khi Thư Kiều tới, đời sống chăn gối của hai người có thể nói là rất hòa hợp.
Cả hai đều khao khát cơ thể của nhau.
Vinh Vương cũng cảm thấy Thư Giao dạo gần đây táo bạo và thú vị hơn trước, nhưng hắn chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ coi đó là do nàng đã sinh con nên tự nhiên thoải mái hơn.
Hai người cười đùa trong phòng, lúc thì tiếng cười khúc khích, lúc lại có tiếng rêи ɾỉ, xen lẫn những lời cầu xin ngắt quãng.
Các nô tì bên ngoài nghe thấy, ai nấy cũng đều đỏ mặt tía tai.
Trong lòng thầm nghĩ: Trong vương phủ này, nói về được sủng ái, phải kể đến trắc phi.
Vương gia đến phòng của các thϊếp khác, chuyện chăn gối chưa bao giờ mãnh liệt như vậy!
Bởi đã nếm trải được vị ngọt, Vinh Vương dạo này càng thích lui tới viện Giao Nguyệt .
Vương phi tuy muốn ngăn cản, nhưng lại không tiện hạ mình xuống tranh sủng như thϊếp thất, dùng lý do con cái để giành lấy sự chú ý.
Điều này khiến nàng càng khó chịu với viện Giao Nguyệt hơn.
Hôm đó, trời hiếm khi mưa, những giọt nước không ngừng rơi từ mái hiên xuống sân, làm cho không khí cũng trở nên dễ chịu hơn.
Vinh Vương đã đi doanh trại, chưa về.
Lúc này, Thư Kiều đang bế Vinh Hi, dùng chiếc tua trên tay áo khẽ quẹt lên mặt cậu bé.
Có lẽ vì ngứa, hoặc vì tò mò, Vinh hi liền đưa bàn tay mũm mĩm ra nắm lấy, nhưng mãi không bắt được, cuối cùng cậu bèn ngậm ngón tay mình.
"Hahahaha~"
Vị hiền mẫu vô lương tâm Thư Kiều bật cười thành tiếng.
“Quả nhiên~”
Trẻ con sinh ra là để chơi mà! Nhưng trẻ con lớn nhanh thật, mới vài tháng mà dường như thằng bé đã lớn gấp đôi so với lúc đầy tháng.
"Trắc phi."
Nguyễn Cúc bước vào, hạ giọng nói: "Lý mụ mụ vừa nói, Hải Đường đã động."
Cuối cùng, bên chính viện cũng không ngồi yên được nữa.
Thư Kiều nhướng nhẹ lông mày: "Ồ?"
"Tối qua, Hải Đường đã đến chính viện, ở trong đó khoảng một khắc mới ra."
"Chính viện muốn làm gì?"
"Tạm thời vẫn chưa rõ. Nhưng đã Hải Đường ra tay, sớm muộn gì cũng có động tĩnh. Nô tì đã dặn người theo sát nàng ta."
"Làm tốt lắm."
Thư Kiều khẽ nhếch môi.
Trước đó nàng đã điều tra được, Hải Đường là người của chính viện. Để nàng ta lại, chẳng phải là để chờ chính viện hành động, rồi tiện tay bắt được nhược điểm sao?
Đang nói chuyện thì bất ngờ có người bước vào, Nguyễn Cúc lập tức im lặng.
Là người trong bếp mang điểm tâm lên.
Thư Kiều đã quen với việc buổi chiều ăn chút điểm tâm, không cần nàng dặn dò, nhà bếp tự động chuẩn bị và mang lên, thỉnh thoảng còn thay đổi món.
Vài miếng bánh màu đỏ, vàng, trắng, hình dạng khác nhau, xếp chồng lên đĩa.
Màu đỏ là mẫu đơn, vàng là đường lê, trắng là hoa mơ...
Đẹp vô cùng.
Thư Kiều tiện tay nhón một miếng mẫu đơn, cắn lấy một cánh, nhai... nhai...
Vài giây sau, nàng hơi cau mày.
Mùi vị này, hình như có gì đó không đúng.
Nhai thêm vài lần nữa, bột mì, đậu, dầu, đường...
Ngay lập tức, Thư Kiều nhẹ nhàng vẫy tay: "Ra ngoài hết đi."
Ngoại trừ Nguyễn Cúc, những người còn lại cúi người lặng lẽ rời khỏi phòng.
"Trắc phi?"
Nguyễn Cúc nghiêm mặt, "Điểm tâm này có vấn đề?"
"Có trộn lẫn linh lăng hương trong đó. Xem ra Vương phi muốn đoạn tuyệt đường con của ta rồi."
Thư Kiều quay đầu nhả miếng bánh ra, ánh mắt sắc lạnh, "Đi điều tra đi. Ta đã thanh lọc hai đợt người rồi, mà bếp vẫn còn người của Vương phi. Không hổ là xuất thân danh gia vọng tộc, người đông thế này cơ mà~"
"Vâng!"
"Thời gian tới, mọi thứ ăn uống, mặc dùng, đều phải cẩn thận. Tốt nhất là đưa Lưu mụ mụ xem trước rồi mới mang đến. Hôm nay là linh lăng hương, không chừng ngày mai sẽ là xạ hương, cửu lý hương, đỗ quyên cộng với rễ hồ đào..."
Phương pháp tránh thai cổ xưa, chẳng hề thua kém thời hiện đại chút nào.
Lưu mụ mụ là bà mụ nàng mang theo từ phủ Khang Bình Hầu, thông thạo y thuật.
Lòng trung thành thì không cần phải nghi ngờ.
Nguyễn Cúc gật đầu, "Nô tì nhất định sẽ cẩn thận, không để những thứ độc ác này xuất hiện trước mặt chủ tử."
Chỉ đề phòng thôi thì quá bị động, vẫn phải tìm cách khiến Vương phi không còn thời gian làm khó mình.
Thư Kiều nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng xoa má mũm mĩm của TVinh Hi.
Nói là làm!
Hôm sau, khi đến chính viện thỉnh an, Thư Kiều ngẩng lên nhìn Vương phi đang ngồi ở vị trí cao, bụng đã nhô lên, theo lệ thường buông vài lời cay nghiệt.
Đồng thời nàng thầm dặn: "Tam Nhi, bỏ thuốc vào trà của Vương phi cho ta."
Loại thuốc lần này không phải mua từ cửa hàng 003.
Đó là loại nàng thu thập được khi còn ở hiện đại, một loại thuốc khiến người uống bị đau thần kinh, phát tác ngay lập tức, nhưng thời gian tác dụng không dài, chỉ khoảng nửa giờ.
Vương phi bị nàng chọc tức, liền uống trà để bình tâm.
Uống một ngụm~
Uống thêm một ngụm nữa.
Thư Kiều chỉ đứng nhìn sắc mặt Vương phi dần dần tái nhợt, cuối cùng không chịu nổi, phải lên tiếng bảo mọi người ra ngoài.
Khi mọi người vừa rời đi, Vương phi liền giơ tay xoa trán, "Xì~ Niệm Hạ, đầu ta đau quá, mau gọi đại phu tới."