“Bốp!”
Vinh vương đập mạnh tay xuống bàn, rõ ràng đã nổi cơn thịnh nộ, lạnh lùng nói: “Sống chết mà không ai để ý? Con trai của ta, ai dám không để ý!”
“Câu này, xuất phát là từ đâu truyền ra?”
“Cái này…”
Tên gia đinh sợ hãi cúi đầu thấp hơn, run rẩy nói: “Tiểu nhân, tiểu nhân điều tra ra, câu này ban đầu là từ miệng của nhị đẳng nha hoàn Thược Dược khi đang thu dọn hoa cỏ trong chính viện mà ra.”
“Có lẽ vì thấy Vương phi mang thai, vui mừng quá mà nói ra những lời này.”
“Hừ~”
Vương gia phát ra một tiếng cười lạnh.
Thảo nào~
Hắn đã nói, tại sao Giao Giao của hắn lại có dáng vẻ sợ hãi đến vậy.
Thì ra là nghe được những lời khó nghe này.
“Vương phi… sáng nay còn cấm túc Mạnh di nương hai tháng, lại còn trách phạt Lý di nương và Triệu di nương, bắt các nàng chép kinh một trăm lần.”
Tên hạ nhân lại nói thêm.
“Tại sao?”
“Nghe nói là~ mấy di nương đã thất lễ, dùng lời nói mạo phạm Vương phi.”
“Mạo phạm bằng lời nói?”
Tiếng cười của Vinh vương càng lạnh lẽo hơn.
Trong phủ của hắn, mấy di nương này đều là những người mà mẫu thân ông, Thái hậu, đã tỉ mỉ chọn lựa. Tính tình khá ôn hòa, bình thường đều đối xử với Vương phi rất cung kính.
Hôm nay lại đột nhiên dùng lời nói mạo phạm?
Mạo phạm cái gì?
Hắn nghĩ, chẳng qua là Vương phi từc giận vì ông buổi sáng đi với Thư Giao, nên mới trút giận lên mấy di nương.
Vương phi này!
Trước kia an phận, nhưng bây giờ mang thai mới lộ ra bản chất, hóa ra là một người phụ nữ kiêu ngạo và ghen tuông như vậy.
Trong lòng Vinh vương ngày càng không hài lòng với Vương phi.
Chỉ là hiện tại Vương phi còn đang mang đứa con của hắn, nể mặt nàng ấy một chút, ông cũng không thể trách quá nặng.
Một lúc sau, hắn hít một hơi sâu: “Đánh Thược Dược ba mươi gậy, rồi tìm thêm mấy người trong phủ đã lan truyền lời đồn đại, cùng nhau bán đi. Vương phủ này của ta không chứa nổi những kẻ ngu ngốc nói năng bậy bạ.”
“Dạ.”
Tên gia đinh đáp lại.
“Còn Vương phi…”
Hắn trầm ngâm một lát: “Vương phi đang mang thai, không rảnh lo những chuyện vụn vặt trong phủ,vậy thì giao lại việc việc quản lý cho trắc phi để ý.”
Nếu đã không quản được, thì thôi đừng quản nữa.
Lo mà chăm sóc đứa con của nàng ấy đi.
Người đời nói Vinh vương lạnh lùng thì đúng là lạnh lùng.
Tính cách của hắn đã yêu thì nuông chiều hết mực, đã ghét thì muốn dồn người vào chỗ chết.
Đối với người ông thích, như Thư Giao, hắn cưng chiều hết mực.
Còn đối với người hắn không thích, như Vương phi~
Hắn có không nhận ra tình cảnh khó khăn của Vương phi không? Có không biết rằng đằng sau những lời đồn đại, các di nương của hắn cũng thêm dầu vào lửa không?
Không.
Hắn biết, biết rất rõ là đằng khác
Chỉ là hắn không thích Vương phi, nên vô thức bỏ qua mà thôi.
Tin tức nhanh chóng được truyền ra.
Vương phi khó tin nhìn Thược Dược bị mang đi, ba mươi gậy trực tiếp đánh chết ngay tại sân, rồi nhìn đám người bị kéo đi bán.
Còn bất lực tận mắt nhìn thấy quản gia và sổ sách trong phủ bị chuyển đến viện Giao Nguyệt, nơi mà nàng luôn ghét cay ghét đắng.
Cửa viện vừa đóng lại, nước mắt của Vương phi “soạt” một cái rơi xuống.
“Niệm Hạ, Niệm Hạ, sao hắn lại đối xử với ta như thế này?”
Vương phi ngồi trên ghế mỹ nhân, thậm chí không thể ngồi thẳng lưng.
Nàng còn đang mang đứa con của hắn!
Vậy mà hắn lại thực sự không cho nàng chút mặt mũi nào
Đang mang thai mà quyền quản lý trong nhà lại bị một trắc phi cướp mất. Chuyện này truyền ra ngoài, các phu nhân quý nữ khắp kinh thành đều sẽ cười nhạo nàng như thế nào!
Chẳng phải nàng chỉ để mọi người truyền lại vài lời thôi sao?
Thậm chí lời này còn chưa truyền ra khỏi phủ, chỉ là nàng muốn trấn áp khí thế của trắc phi một chút thôi!
Vậy mà Vương gia lại bảo vệ hồ ly tinh kia đến vậy sao?
Sau này, sau này…
“Niệm Hạ.”
Vương phi ánh mắt hơi thẫn thờ, tay vô thức đặt lên bụng, “Đứa con này… sau này nếu ta sinh được con trai, liệu có thật sự không sánh bằng đứa con của trắc phi không?”
Lời nói của Triệu di nương không ngừng vang lên trong đầu nàng.
Nhi tử của nàng, lại không sánh bằng một đứa thứ tử!
Vậy đứa con này sinh ra để làm gì?
Sinh ra để bị bỏ rơi, sinh ra để bị chế giễu, sinh ra để sống những ngày tháng không được phụ thân mong đợi và yêu thương sao?
“Vương phi…”
Niệm Hạ mở miệng, cố nặn ra một nụ cười, “Sao có thể chứ? Vương gia chắc cũng chỉ sợ người mệt mỏi, muốn để người dưỡng thai cho tốt thôi.”
“Không, hắn đang trách ta. Trách ta đã để người ta lan truyền những lời đồn đại, khiến trắc phi của hắn bị ủy khuất.”
Vương phi lạnh mặt nói: “Viện Giao Nguyệt, không thể giữ lại được nữa.”
Trước đây, nàng có thể không màng, đóng vai bồ tát.
Vì nàng biết, chỉ cần nàng giữ vững, thì dù viện Giao Nguyệt có được sủng ái đến đâu, vẫn chỉ có thể là một trắc phi.
Nhưng bây giờ không thể.
Nàng có thể nhịn, có thể an ổn, nhưng nhi tử của nàng thì không thể.
Nhi tử của nàng, nhất định phải là đứa trẻ được tôn trọng và yêu thương nhất trong phủ. Nhi tử của nàng, cũng nhất định phải kế thừa tước vị của Vương gia!
Nàng không thể để lại bất kỳ mối đe dọa nào cho nhi tử của mình!
Trong ánh mắt của Vương phi tràn đầy ngọn lửa thiêu đốt.
Trong khi đó, Thư Kiều lại đang ngơ ngác nhìn đống sổ sách được đưa vào.
A... cái này...
Nàng thề.
Nàng thực sự không cố ý.
Nàng chỉ vô tình thả vài câu để kích Vinh vương, không ngờ uy lực lại lớn như vậy!
“Chúc mừng trắc phi, đây đúng là chuyện vui!”
Đối mặt với những lời chúc mừng của đám người xung quanh, Thư Kiều khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tốt, đều có thưởng. Tháng này phát thêm cho mọi người một tháng tiền lương.”
“Đa tạ trắc phi!”
Một đám người cúi đầu cảm tạ.
Thư Kiều mỉm cười dịu dàng, trong lòng nghĩ: Lần này, Vương phi sẽ ra chiêu gì đây?
Nàng... chắc cũng sắp phải xuống sân khấu rồi!
“Trắc phi nương nương.”
Lúc này, Nguyễn Cúc bước tới, mỉm cười nói: “Mạnh di nương vừa sai người, đưa cho người một bát chè hạt sen, nói là do chính tay làm.”
“Nàng ta vừa bị Vương phi cấm túc, chắc là sợ ta nắm quyền quản gia sẽ gây khó dễ, nên mới gửi quà đến lấy lòng ta.”
Thư Kiều nghĩ, dùng thìa khuấy bát chè, chợt thấy dưới đáy bát có một chiếc khăn thêu một hạt lạc bằng chỉ đen.
Hạt lạc màu đen... là bị hỏng rồi.
Hạt sen... thương con... đứa con.
Đứa trẻ mới sinh ra, đã hỏng rồi~
Ánh mắt Thư Kiều hơi nheo lại, bỗng bật cười nhẹ, “Không ngờ~ trong phủ này lại có người thông minh đến vậy.”
Chỉ là đầu óc lại quá sắc bén.
“Hả?”
Nguyễn Cúc sững sờ, không hiểu ý.
“Mạnh di nương đang nhắc nhở ta, rằng cái thai của Vương phi có vấn đề.”
Thực ra cũng không cần phải nhắc.
Cái thai của Vương phi thế nào, nàng còn rõ hơn ai hết.
Chỉ là Mạnh di nương ra một chiêu, có vẻ như đã nhìn rõ thế cục, muốn đầu quân cho nàng.
Thư Kiều đưa tay xoa cằm, suy nghĩ xem có nên giữ một người thông minh như vậy bên mình không, sau này có khi sẽ giúp nàng xử lý vài chuyện bẩn thỉu.
“Ta nhớ lần trước Hoàng hậu nương nương có thưởng cho ta một cây trâm ngọc thạch lựu đính ngọc trai, thưởng cho Mạnh di nương đi.”
Thư Kiều nói.
Nguyễn Cúc hiểu rằng nàng định liên thủ với Mạnh di nương, gật đầu, rồi nhanh chóng tìm cây trâm trong kho và mang đi tặng.
Mạnh di nương nghe tì nữ quay về báo rằng Vương gia đã ra lệnh giao quyền quản gia cho trắc phi.
Nàng nhìn chằm chằm vào cây trâm thạch lựu, ngón tay mân mê mãi trên đầu trâm.
Đây là thạch lựu!
Trắc phi là muốn sau khi nàng thắng cuộc… sẽ ban cho nàng một đứa con sao?
Một lúc lâu sau, ánh mắt nàng trở nên kiên định.
“Đi, báo với trắc phi, ta muốn tìm cho đệ đệ một bậc đại nho để dạy học, xin trắc phi giúp đỡ.”
Đã chọn chủ nhân, thì phải trung thành.
Nàng phải đích thân đưa nhược điểm của mình vào tay trắc phi!
Nàng cần trắc phi trọng dụng mình!