Lúc tin tức được gửi đến tiền viện, ban đầu Vinh Vương rất vui mừng. Nhưng khi nghĩ đến việc đứa con này là kết quả của đêm bị Vương phi hạ thuốc, trong lòng hắn lại có chút không hài lòng.
Dù sao con của Vương phi cũng là dòng chính, lại được dùng Tam thư Lục lễ kiệu lớn tám người khiêng rước vào phủ . Sau khi suy nghĩ rất lâu, Vinh Vương mới bước vào chính viện.
Nhìn thấy Vương phi mỉm cười rạng rỡ, thậm chí còn đứng thẳng lưng hơn, Vinh Vương không khỏi nhíu mày. Nhưng nghĩ đến đứa con, ông vẫn cố giữ bình tĩnh để lắng nghe Vương phi nói chuyện.
...
Tin Vương phi mang thai như một tiếng sét đánh vào hậu viện của Vinh Vương.
Các thϊếp thất lập tức rục rịch trong lòng.
Lý di nương: “Bà ấy mà cũng có thể mang thai à? Tuổi bà ấy không nhỏ rồi mà, chẳng phải nói là không thể sinh con sao?”
Trương di nương: “Ai cũng có thể mang thai, sao chỉ có ta là chưa có động tĩnh gì?”
Đỗ di nương: “Có lẽ bây giờ dựa vào Vương phi là quyết định đúng đắn. Chỉ cần Vương phi chịu che chở, sau này ta và con gái cũng có thể sống yên ổn trong phủ.”
Triệu di nương: “Nếu Vương phi sinh con, rồi còn con của Trắc phi, con gái của ta ở trong phủ chẳng phải sẽ bị bỏ rơi sao?”
Mạnh di nương: “Thời gian trước, Vương phi bị Trắc phi đè nén đến không thể ngóc đầu lên, đột nhiên lại mang thai sau sáu năm không có con... Dạo này nên tránh xa chính viện, ta sợ rằng đứa con này có vấn đề.”
Nhưng nói qua nói lại, cuối cùng các di nương lại đồng loạt hướng ánh mắt về viện Giao Nguyệt.
Lúc này, người cần phải lo lắng không phải là họ.
Vương phi đã mang thai, nếu sinh được trưởng tử dòng chính, thì đứa con của Trắc phi chỉ là con thứ, không thể so sánh được.
Lúc đó, Trắc phi làm sao còn có thể dựa vào nhi tử để hống hách nữa?
Liệu... Trắc phi có ra tay với đứa con trong bụng Vương phi không?
Có vẻ phủ Vinh Vương thời gian tới sẽ rất náo nhiệt sắp tới có kịch hay để xem rồi.
Các di nương đều hưng phấn, ánh mắt tràn đầy mong đợi và hả hê trước sự bất hạnh của người khác.
Họ không thích Vương phi.
Vì nhiều năm nhập phủ mà không có con, họ đều nghi ngờ rằng mình đã bị Vương phi giở trò.
Hơn nữa, đường đường là Vương phi mà lại bị một trắc phi đè đầu cưỡi cổ, thật sự không có chút uy quyền nào.
Nhưng họ cũng không thích Thư Giao.
Từ khi Thư Giao nhập phủ, nàng được độc sủng, khiến họ trở thành những kẻ bị lãng quên, chỉ có thể làm những bà vợ uất ức trong hậu viện.
Làm sao có thể thích được?
Bây giờ thấy Vương phi và Trắc phi có vẻ sắp đấu đá, họ vui mừng đến mức muốn gõ trống khua chiêng, miệng thì nói chuyện cũng đầy ẩn ý.
"Ôi trời~"
Lý di nương vung tay áo, "Dạo gần đây Vương gia thường xuyên lui tới chính viện, có vẻ rất coi trọng dòng chính. Cái thai của Vương phi này, chắc chắn quý hơn nhiều so với chúng ta!"
"Đúng vậy mà~"
Đỗ di nương che miệng cười, "Dù sao con cái cũng quan trọng, ngay cả sự sủng ái của Trắc phi tỷ tỷ cũng không còn như trước nữa."
"Mấy hôm nay Vương phi nhìn bụng cũng không còn được bằng phẳng, chắc chắn trong bụng là con trai rồi."
Triệu di nương mỉm cười ngước nhìn Thư Kiều, "Con của Trắc phi tỷ tỷ cũng chỉ hơn kém con của Vương phi một tuổi thôi. Tuy phải phân ra cao thấp, nhưng cũng có thể chơi cùng nhau."
Thư Kiều: ...
Ừm~
Trước đây là Vương phi khıêυ khí©h mối quan hệ giữa nàng và các thϊếp thất.
Giờ lại đến lượt các thϊếp thất, muốn khıêυ khí©h mối quan hệ giữa nàng và Vương phi.
Nhưng... Họ nghĩ nàng là kẻ ngốc sao?
Chỉ với vài câu nói, họ nghĩ có thể khiến nàng ra tay với Vương phi à?
"Ký chủ, Vinh Vương đến rồi, còn mười bước nữa thôi!"
003 bất ngờ lên tiếng.
Thư Kiều khẽ nhướng mày, đặt chén trà xuống, mỉm cười dịu dàng.
"Vương phi tỷ tỷ có thai là chuyện tốt. Vương gia chờ đợi nhiều năm mới có được đứa con dòng chính, cuối cùng cũng nhận được tin vui. Tỷ tỷ phải chăm sóc bản thân cẩn thận, bình an sinh con mới là quan trọng nhất."
Nàng nói rất chân thành.
Ngay cả từng cọng lông mi trên mí mắt cũng viết đầy sự chân thành.
"Vương phi tỷ tỷ ~ Thϊếp đã từng mang thai, đặc biệt viết tặng tỷ một số lưu ý trong thai kỳ."
Nói xong, Thư Kiều ra hiệu cho Nguyễn Cúc đằng sau.
Nguyễn Cúc lập tức dâng lên một hộp gỗ, bên trong chứa vài tờ giấy.
Vẻ mặt Vương phi có phần cứng đờ, "Vậy sao? Đa tạ Trắc phi đã có lòng. Nhưng bản phi đã có đại phu chăm sóc, không cần phiền đến Trắc phi."
"Thϊếp thân chỉ muốn Vương gia thoải mái hơn thôi."
Thư Kiều khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy thách thức, "Dù sao Vương gia cũng phải lo lắng chuyện triều chính mỗi ngày, đã đủ mệt mỏi rồi. Tỷ tỷ mang thai, Vương gia lúc nào cũng lo lắng, nhiều đêm không ngủ được."
"Thϊếp thân... thật sự đau lòng cho Vương gia mà."
Vương phi: ...
"Hừ~"
Nàng tức giận đến mức bật cười, "So với muội muội, bản phi tự thấy mình không phiền phức đến vậy."
Phải biết rằng khi Thư Giao mang thai, mỗi ngày nàng đều dùng nhiều thủ đoạn khác nhau để kéo Vinh vương về viện Giao Nguyệt của mình.
Thế nào?
Giờ nàng ta mang thai, Vương gia ở chính viện được vài ngày mà nàng ta đã thành người rắc rối, làm phiền Vương gia rồi sao?
"Tỷ... tỷ..."
Thư Kiều vẻ mặt chấn động, trong mắt rưng rưng nước mắt, giọng nói có chút đứt quãng: "Vương phi tỷ tỷ, thϊếp thân thật sự có ý tốt, thϊếp không có ý gì khác."
"Ta đương nhiên biết muội có ý tốt."
Vương phi ánh mắt sắc lạnh, nhân cơ hội nói, "Nếu đã vậy, sao muội không đóng cửa ăn chay niệm phật chép trăm lần tâm kinh cầu phúc cho ta và hài nhi trong bụng a~~"
Nếu nàng ta dám đồng ý, đóng cửa chép kinh thì nửa tháng cũng đừng hòng ra ngoài!
Còn nếu không đồng ý... rõ ràng là không có ý tốt rồi!
"Nghe theo vương phi tỷ tỷ là được."
Thư Kiều nhẹ nhàng đáp.
Nghe vậy, Vương phi cảm thấy khó hiểu.
Hôm nay nàng ta lại cam chịu hạ mình như vậy ?
Nàng ta đang toan tính điều gì?
Đang nghĩ ngợi thì thấy Vinh Vương bước nhanh vào và nói: "Chỉ cần nàng có tấm lòng này là được rồi. Nếu muốn cầu phúc thì phải tự tay chép mới gọi là thành tâm, đúng không?"
Vương phi: !!!
Chết tiệt!
Con hồ ly tinh này lại tính kế nàng rồi!
Các thϊếp thất: Ồ hố~
Xem ra vẫn là Trắc phi vẫn cao tay hơn vương phi nhiều~
Thư Kiều nhẹ nhàng cúi chào, "Thϊếp thân gặp qua Vương gia..."
"Không cần quá câu nệ tiểu tiết."
Vinh Vương liền đỡ nàng dậy, bước đến ngồi trên ghế, liền nhìn thấy chiếc hộp gỗ do Niệm Hạ cầm ở bên cạnh.
Ánh mắt lướt qua, chữ trên giấy quả thực là nét chữ của Thư Kiều.
Là nàng tự tay viết.
Nhìn lại đôi mắt trong sáng của Thư Kiều, nay đã có vài tơ máu đỏ, lòng Vinh Vương ngay lập tức mềm nhũn.
Vinh Vương: "Ta biết Giao Giao có lòng tốt, nhưng phản ứng thai kỳ của mỗi người mỗi khác. Tấm lòng này, Vương phi chưa chắc dùng đến."
"Dùng hay không là do tỷ tỷ quyết định; còn việc tặng, đó là tấm lòng thành của thϊếp."
Thư Kiều mỉm cười, "Hơn nữa, nếu tỷ tỷ có thể dùng được một hai câu, để đứa trẻ trong bụng an toàn hơn, Vương gia sẽ càng vui hơn."
Nhìn xem~
Thật là một cô gái tốt!
Trong lòng nàng ấy chỉ suy nghĩ cho hắn mà thôi!
Vinh Vương cảm thấy thật sự hài lòng.
"Tốt lắm, nàng có lòng rồi. Lát nữa ta sẽ bảo người mang vài xấp gấm Thục đến, nàng cũng nên may vài bộ quần áo mới rồi. Hôm nay Tiểu Hi thế nào?"
"Nhờ phúc của vương gia hắn rất tốt, chân tay cứng cáp lắm."
"Chân tay cứng cáp thì mới khỏe mạnh."
Hắn thích nhất là những đứa trẻ khỏe mạnh.
Những đứa trẻ như vậy sẽ lớn lên, không dễ dàng mất đi giữa chừng.
Nhắc đến con, Vinh Vương cũng thấy nhớ, sau vài câu nói liền nắm tay Thư Kiều bước nhỏ rời đi.
Các thϊếp thất im lặng cúi đầu đưa tiễn đi, quay đầu lại nhìn sắc mặt của Vương phi.
Chậc~
Không phải chỉ là khó coi.
Mà là vô cùng khó coi!
Cặp mắt kia như sắp bắn ra dao găm để gϊếŧ người vậy.