Chương 32: Trắc phi hay nói dối của Hầu gia (2)

"Đứa trẻ?"

Thư Kiều cười nhẹ: “Việc này dễ giải quyết.”

"Trong phủ Vương gia Vinh hiện có một Vương phi, nhưng Vương phi đã phủ sáu năm mà vẫn chưa sinh được một đứa con nào, dù là nữ nhi hay nhi tử."

Có một Trắc phi, vào phủ ba năm và đã sinh được một đứa con trai. Có năm người thϊếp, người lớn nhất đã ở trong phủ được mười năm, người nhỏ nhất mới được đưa vào năm ngoái, cùng nhau sinh ra hai thứ nữ.

Có thể thấy, không phải nữ nhân không sinh được mà là Vinh Vương không sinh được.

Hạt giống không tốt thì khó mà mong có trái được

Tuy nhiên, mấy năm sau, trong phủ lại đón thêm một số người, nói rằng họ có tướng sinh con trai, và cuối cùng kết quả thực đã sinh cho Vinh vương vài nhi tử mập mạp.

"Tam nhi, mở thương thành."

Thư Kiều lần này không định làm người tốt, nhưng chiếc mặt nạ giả tạo của nguyên chủ, nàng nhất định phải đeo kỹ!

“Có thể giả tạo cả đời thì ý kiến

đó cũng là điều tốt."

"Ký chủ, chị còn muốn tiêu điểm nữa không?"

“Chị sẽ kiếm được nhiều tiền hơn sau khi chi tiêu ~”

Thư Kiều lướt xem tùy ý kiếm tìm đồ vật cần thiết "Hãy chọn một viên thuốc vượng nữ"

Để đảm bảo vị trí của con trai mình, tốt nhất là trong phủ này đừng có thêm con trai nữa!

"Được rồi~"

Thuốc vượng nữ vô sắc vô vị khi cho vào nước có giá 100 điểm một viên.

Thư Kiều vẫn có thể mua được.

Đang trò chuyện, họ nghe thấy tiếng bước chân vội vã đến gần, Vinh Vương đã xuất hiện ở cửa,

"Giao Giao."

"Vương gia~"

Thư Kiều nhẹ giọng kêu rồi tiến lên nũng nịu, ánh mắt tràn đầy niềm vui kéo tay áo của Vinh Vương, "Xem này, sao người lại thở gấp gáp như vậy, trên trán toàn là mồ hôi rồi."

Nàng lấy khăn tay của mình lau mặt cho Vinh Vương, xong xoay người đưa cho hắn một tách trà: “Uống chút trà lạnh để hạ nhiệt."

Tháng 7 bây giờ là thời điểm nóng bức.

Vinh Vương cơ bản mỗi ngày đều đến trong viện của nàng gặp nhi tử, trà lạnh luôn được chuẩn bị sẵn trong khuê phòng của nguyên chủ.

Nhìn thấy Vinh Vương uống hết trà trong hai ngụm, Thư Kiều khóe môi mím chặt.

Rất tốt~

Viên dược sinh con gái này đã vào bụng, từ giờ Vinh vương chỉ có thể sinh con gái , cả đời sinh con gái~

Cô không thể để Vinh Vương chết được.

Suy cho cùng, trong thế giới phong kiến

cổ xưa này, con cái trong hậu viện là một thước đo quan trọng để đánh giá sự đức hạnh của những người thê thϊếp trong phủ.

Nhưng nếu Vinh Vương vẫn có thể sinh con, nhưng cả đời chỉ có thể sinh nhi nữ, có nhi nữ cả đời ~

Thế thì đó không phải lỗi của họ.

Vinh Vương nói chuyện với Thư Kiều rồi đi thẳng vào phòng bên cạnh.

Nhìn nhi tử mềm mại đang ngủ ngon lành trên giường, hắn cười vui vẻ.

“Vương gia có nhi tử, giờ trong mắt chỉ có nhi tử không còn có thϊếp thân nữa rồi ”

Thư Kiều ở bên cạnh nói đùa.

"Nàng đang ăn giấm với nhi tử đấy à, Giao Giao là ngươi là người mà ta yêu thương nhất!"

Vinh Vương quay đầu nắm lấy tay Thư Kiều, trìu mến nói: “Trong nhà nhiều năm có nhiều thê thϊếp, nhưng lại không có một đứa con trai nào, dù không nói trước mặt nhưng luôn mắng sau lưng mắng ta bất hiếu ,Vinh vương bất lực không có người kế vị"

"Nhờ có ngươi, bản vương mới có người kế vị!"

Áp lực tâm lý của Vinh Vương thực sự rất lớn.

Những năm qua, chỉ thấy phủ nhà người khác, hết người con trai này đến con trai khác ra đời, còn trong lớp phủ của mình thì mãi không nghe thấy tiếng kêu của trẻ sơ sinh Không chỉ ông lo lắng.

Trong cung, hoàng đế và thái hậu cũng rất sốt ruột, cứ cách ba ngày một lần đến thăm nom.

Hắn có thể làm gì nếu các nàng không thể sinh ra nhi tử?

Hắn không thể tìm thấy ai đó để cắm sừng bản thân!

"Chỉ cần vương gia vui vẻ, thϊếp thân cũng sẽ vui vẻ."

Thư Kiều nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, trên mặt mang theo nụ cười: “Vương gia đang ở độ tuổi tráng niên, thân thể khỏe mạnh, sau này chắc chắn con cái sẽ đông đủ. Đến lúc đó, trong phủ sẽ đông đúc.” đến lúc đó, vương gia xin đừng quên hai mẫu tử thϊếp thân.”

"Không có chuyện đó! Ta yêu thương Giao Giao nhất."

Nhìn con trai, tâm trạng của Vinh vương tâm trạng rất tốt. Hắn có vẻ ngoài xuất chúng, mày kiếm sắc bén đôi mắt sáng ngời , cương nghị mạnh mẽ, lại là người luyện võ, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, lưng và vòng eo săn chắc.

Thư Kiều vừa chạm tay lên, qua lớp áo vẫn có thể cảm nhận được cơ săn chắc của hắn, lập tức nụ cười càng trở nên vui vẻ

Ngay cả giọng nói cũng trở nên ngọt ngào hơn.

Nhìn thấy chủ nhân và thiếu gia của mình được sủng ái, nô tài trong sân ngẩng cao đầu vừa đi vừa cười.

Chính viện

“Vương phi, Vương gia lại đi đến viện Giao Nguyệt rồi

Nha hoàn thân cận của Vinh Vương phi là Niệm Hạ bước vào báo cáo, hơi cau mày lại, "Vương gia vốn đã rất sủng ái con hồ ly tinh ở viện Giao Nguyệt, giờ cô ta lại sinh trưởng tử cho vương gia. Cứ như thế này, thì trong vương phủ sẽ loạn lên mất!"

"Hừ~"

Vinh Vương phi cười lạnh một tiếng, "Vương gia cứ nhất quyết phải sủng ái nàng, ta còn có thể làm gì được bây giờ?"

Từ nhỏ đã được dạy dỗ, nàng không thể hạ mình, cũng không học được những trò quyến rũ của đám thϊếp thất.

Nhưng Vinh Vương lại thích điều đó.

Từ khi vào phủ, nàng đã không được sủng ái.

Sáu năm không con cái, Vinh Vương ngoài hai ngày rằm, thì hầu như không bao giờ đến chính viện.

Cũng may Vinh vương vẫn tôn trọng quy củ, và nhờ thế lực của gia đình nàng, nếu không, nàng làm vương phi trong phủ, e rằng chỉ có thể trở thành một "lão bồ tát" không hỏi đến chuyện đời nữa.

“Vương phi, chi bằng người nhận nuôi con của trắc phi?”

Niệm Hạ nói.

Vinh Vương phi thoáng dao động, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Không phải con ta, ta không cần."

"Hơn nữa, chưa nói đến trắc phi vẫn có tư cách nuôi con, ta cũng không thể nhận nuôi. Ngươi cho rằng trắc phi là người dễ đối phó sao?"

"Mấy năm nay, dù là ta hay các thϊếp thất trong nhà, có ai không ra tay? Nhưng ngươi nghĩ xem ai đã thành công?"

Trắc phi, vẫn như trước, luôn được sủng ái, đã nắm Vinh Vương trong lòng bàn tay.

Trừ khi...

“Trừ khi nàng ta tấn công trước.”

Khóe môi Vinh vương phi hơi nhếch môi cười , “Ả ta tham vọng lớn, có con rồi, tất nhiên sẽ muốn chiếm lấy vị trí của ta.. Hãy cho nàng ta một cơ hội, để nàng thử xem ~ Mất cả chì lẫn chài có cảm giác như thế nào?”

Viện Giao Nguyệt cũng không phải là nơi bất khả xâm phạm.

Chỉ cần Thư Giao dám ra tay, nàng có thể lôi kéo cả đối phương và đứa trẻ vào cuộc.

Kẻo nó trở thành mối nguy lớn đối với nàng!

"Vương phi?"

Niệm Hạ có chút nghi hoặc hỏi.

Vinh vương phi không trả lời cô ta, mà nói: "Nghe nói mẫu thân của thái y bị bệnh nặng, cho ông ta một tháng nghỉ phép, bảo về quê chăm sóc đi."

Niệm Hạ suy nghĩ một lát, rồi cười nói: "Nô tỳ hiểu rồi, sẽ đi ngay."

"Trắc phi đã qua cữ, Vương gia gần đây chắc chắn sẽ thường xuyên đến viện Giao Nguyệt. Bảo các di nương trong phủ yên tĩnh một chút, đừng ganh tị mà làm loạn trước mặt trắc phi, nếu không bản vương phi sẽ không bảo vệ được họ đâu."

Vinh vương phi lại thở dài: "Trắc phi dù sao cũng đã sinh được trưởng tử của phủ, có được sự sủng ái của vương gia thì nàng quá đáng một chút cũng là lẽ thường tình"

Chỉ không biết, mấy di nương kia nghe được những lời này sẽ có cảm giác gì?

Liệu họ có thấy khó chịu giữa đêm, muốn tranh giành sự ân sủng để sinh con trai không?

Liệu họ có thấy con trai của trắc phi chướng mắt và muốn loại bỏ nó?

Việc đó thì không liên quan đến Vinh vương phi.

Nàng chỉ tiện nói vài lời thôi mà."

Niệm Hạ rõ ràng hiểu ý của nàng, cười đầy ẩn ý nói: "Nô tỳ nhất định sẽ thông báo kỹ lưỡng cho các di nương."

Cô ta đi một vòng quanh phủ, không biết bao nhiêu viện lại bắt đầu đập phá đồ đạc

Đặc biệt là sau khi biết Vinh vương tối nay nghỉ lại ở thư viện Giao Nguyệt, từng người từng người đều tức giận đến mức không ngủ được, vừa hoảng sợ vừa ghen tị, trong lòng như có lửa đốt.

Vinh Vương vốn quen chiều chuộng trắc phi.

Chỉ có thời gian gần đây, trắc phi phải ở viện Giao Nguyệt ở cữ, họ mới được hưởng chút lợi, uống vài mảnh canh, nhận được một chút ân sủng của vương gia

Hiện giờ trắc phi đã qua cữ, họ phải làm sao

Nếu sự oán hận của những di nương này có thể trở thành hiện thực, e rằng bầu trời của phủ Vinh vương đã sớm tràn ngập từng lớp từng lớp.