Chương 31: Trắc phi hay nói dối của Hầu gia (1)

“Rải hoa ~ Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên!”

003 cười tươi nói: “Phần thưởng nhiệm vụ là 1000 điểm, phần thưởng của nguyên chủ là 100 điểm, tổng cộng là 1100, đã được lưu vào tài khoản!”

Thư Kiều bừng tỉnh, đã trở về không gian hệ thống.

Khi nghe rõ lời nói của 003, cô im lặng.

“Bao nhiêu?”

“1100, toàn điểm luôn~ chủ nhà ơi.”

Thư Kiều: …

“Ở thế giới trước, tôi đã tiêu 4500.”

“Tôi biết mà.”

“Sao bạn không nói với tôi, một thế giới chỉ có 1100 điểm?”

“Tôi không nói sao?”

003 có chút ngại ngùng cười, “Thực ra chỉ có 1000. 100 điểm còn lại là do nguyên chủ dựa vào sự hài lòng với ký chủ trong việc hoàn thành nhiệm vụ, tăng thêm.”

Nó không cố ý không nói.

Chỉ là số tiền 4500 của ký chủ quá dễ dàng, quá chói mắt, nó cũng muốn có doanh thu mà~

“Ký chủ hãy bình tĩnh, với khả năng của cô như vậy sẽ nhanh chóng kiếm lại được thôi. Hơn nữa, số điểm đó vốn dĩ là bồi thường tôi đã xin cho cô mà~”

Thư Kiều nhíu mày, “Ta không quan tâm đến chuyện điểm, nhưng mi giấu diếm ta, khiến ta cảm thấy rất không vui.”

“Xin lỗi mà, kí chủ ”

003 bên cạnh cô dụi dụi, một hồi làm nũng, mới khiến chuyện này trôi qua.

Ngay lập tức, nó lại tỏ ra nịnh nọt: “Chủ nhà ơi, có cần dịch vụ xóa ký ức tình cảm không?”

“Không cần.”

Thư Kiều có vẻ như châm biếm hoặc mỉa mai, “Ta không có tình cảm.”

Trong thế giới nhỏ này, tình yêu, hiếu thảo, niềm vui nỗi buồn của cô… đều chỉ là biểu diễn theo tính cách của nguyên chủ mà thôi.

“Không trách được cô ký hợp đồng với tôi nhanh chóng như vậy, thì ra là thật sự muốn tịnh tâm.”

Thư Kiều khẽ mỉm cười, “Không.”

“Ta tu tiên, cầu mong trường sinh bất tử.”

Tại sao cô lại muốn trải nghiệm cuộc sống phàm trần?

Chẳng phải là vì tuổi thọ sắp hết, mà cô chưa vượt qua được giai đoạn tình cảm, nên mới nghĩ đến việc thử một chút ở trần thế sao?

Hiện tại ký hợp đồng với 003, trực tiếp đạt được mục tiêu cuối cùng, có hay không có tình cảm thì cũng không quan trọng!

003: !!!

“Ký chủ!!!”

003 phấn khích ôm chầm lấy Thư Kiều, “Chỉ tiếc là em không thể gặp ngài sớm hơn! Ngài mới là ký chủ hoàn hảo của em!”

Cô cầu mong trường sinh, thì chắc chắn sẽ không nghỉ hưu.

Không có tình cảm, hoàn thành nhiệm vụ sẽ không có gì phải lo lắng, cũng không bị thế giới nhỏ này ràng buộc.

Ôi ôi ôi!

Trời không bạc đãi nó mà!

“Được rồi, Tam Nhi, thế giới tiếp theo.”

“Được rồi!”

003 nhanh chóng đưa người đi.

……

“Trắc phi hãy suy nghĩ cho kỹ! Thiếu gia vừa mới tròn tháng, sức khỏe còn yếu, không chịu nổi một chút gió lạnh! Dù cho là người… tại sao phải vội vàng như vậy?”

“Vương phi vào phủ đã sáu năm mà vẫn không sinh được con, có thể thấy là không thể sinh. Trong phủ chỉ có người có con, sau này ai có thể vượt qua người?”

Một giọng nói trầm thấp khẩn cấp vang lên bên tai cô.

Thư Kiều đưa tay nhẹ nhàng xoa trán, “Im miệng.”

Tiếng ồn làm cô đau đầu.

Nhìn quanh một lượt, thấy đầy đủ phú quý.

Cô tựa nửa người trên chiếc giường khắc họa mây phúc tường đỏ, đầu đội đủ loại châu báu, bên trái là một bình gốm màu hồng hoa đào, bên cạnh là một tác phẩm điêu khắc ngọc bích tuyết mai…

Người vừa nói chuyện là một thiếu nữ đang cúi mình bên cạnh cô, mặc áo dài màu xanh, đầu buộc hai búi tóc, đội hoa châu nhỏ xinh xắn.

Rõ ràng là một người hầu.

Thư Tiêu: “Tam Nhi, cốt truyện.”

Chớp mắt một cái, cô đã quen với hoàn cảnh của mình.

Nguyên chủ, Thư Giao, là thứ nữ của Hầu gia Khang Bình, năm nay hai mươi tuổi.

Nàng thực sự không phải là người tốt.

Năm năm tuổi, mẫu thân Phó di nương qua đời, nàng biết rằng không có một mẫu thân được sủng ái bảo vệ, một thứ nữ như nàng cũng khó lòng sống đến tuổi trưởng thành

Vì vậy, nàng quyết định tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc.

Phó di nương quen được sủng ái, với Hầu phu nhân không hợp, nàng tuyệt đối không có khả năng được Hầu phu nhân nhận nuôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, nguyên chủ đã nói dối một cách trắng trợn—

Khi Hầu gia Khang Bình muốn Hầu phu nhân nhận nuôi cô, cô đã khóc lóc từ chối và đổ tội cho Hầu phu nhân đã hại chết Phó di nương.

Trong chốc lát, sấm sét đùng đùng!

Hầu phu nhân vội vàng tự chứng minh sự trong sạch.

Kháng Bình Hầu lại nói: “Thư Giao còn nhỏ như vậy, mới năm tuổi, con bé có thể nói dối sao? Con bé có thể nói dối không?”

Hơn nữa, bình thường Hầu phu nhân và Phó di nương, người được sủng ái, đã luôn đối đầu nhau

Hơn nữa, Hầu phu nhân và Phó di nương vốn đã có mâu thuẫn.

Nguyên chủ lại tranh thủ tình thế, khóc lóc thảm thương.

Cái tội lớn như vậy đã đổ lên đầu Hầu phu nhân.

Cuối cùng, Hầu gia Khang Bình tức giận, ngay đêm đó đã gửi nguyên chủ đến chỗ Hầu lão phu nhân, nhờ bà nuôi nấng.

Hầu gia lão phu nhân, với tư cách là người lớn tuổi nhất trong phủ, ban đầu không muốn nuôi dưỡng nguyên chủ, nhưng không thể kháng cự trước sự ngọt ngào, biết cách nói dối và tạo cảm giác tội nghiệp của nguyên chủ, những lời tán dương khéo léo đã khiến bà động lòng.

Sau vài năm nuôi dưỡng, Hầu gia lão phu nhân và Hầu gia đều rất thích nguyên chủ.

Địa vị của cô thậm chí còn vượt qua cả các thứ nữ khác, gần như sánh ngang với con của chính thê.

Nếm trải được lợi ích từ những lời nói dối, nguyên chủ càng không dễ dàng từ bỏ phương pháp này. Cô cũng càng ngày càng thích nói dối và thể hiện bản thân, trong nhiều năm qua, cô không nói một câu nào là sự thật.

Nhiều năm sau, cô đã đến lễ cập kê.

Gia đình muốn tìm cho cô một gia đình giàu có, phu quân có tiềm lực để gả đi, trở thành thành chính thất phu nhân.

Nhưng nguyên chủ lại không muốn

Cô nếu phải gả thì sẽ gả vào gia đình quyền quý, và người cô gả cho cũng tuyệt đối không thể gả thấp hơn địa vị của phủ Thượng Thư phu quân mới gả vào của tiểu thư chính thất.

Vì vậy nguyên chủ đã phải tốn rất nhiều công sức để chọn một người tốt, dựa vào kỹ năng diễn kỹ xuất sắc được rèn luyện qua nhiều năm để vào vai một bông hoa nhỏ màu trắng yếu đuối, đáng thương, tốt bụng và dịu dàng.

Sau nhiều nỗ lực , nàng đã gây được sự chú ý của Vinh Vương, em ruột của hoàng kim hoàng thượng, hắn đến cầu hôn, thậm chí còn sẵn sàng hứa hẹn cho nàng vị trí trắc phi .

Nguyên chủ đương nhiên ở nhà khóc lóc, bày tỏ rằng mình có thể làm chính thất, sao có thể cam chịu làm thϊếp cho người khác?

Điều này lão Hầu phu nhân và Khang Bình Hầu thở dài, ngược lại còn thay nhau an ủi cô ấy.

Dù sao Vinh Vương đã tự mình đến cầu hôn, nhà họ làm sao có thể từ chối được?

Chỉ có thể chuẩn bị của hồi môn cho nguyên chủ, để cô vào phủ Vinh Vương sống tốt hơn

Thế là, nguyên chủ trong vẻ “không tình nguyện” đã gả vào phủ Vinh Vương, trở thành trắc phi được Vinh Vương sủng ái, thậm chí còn đoạt được một phần quyền quản gia của vương phi.

Hiện tại, nàng đã hạ sinh trưởng tử cho Vinh Vương.

Nguyên chủ triệt để phiêu đãng.

Định giở lại chiêu cũ, vu oan cho Vương phi có ý định gϊếŧ con mình, kéo Vương phi xuống nước để được thượng vị.

Nhưng nguyên chủ lại quên rằng, Vinh Vương phi xuất thân từ đại tộc, thủ đoạn nhiều mà còn cao tay hơn cô gấp bội.

Cô cũng quên rằng luật pháp của triều đại này quy định rằng vợ lẽ không được phép được nâng lên làm chính thê.

Vì thế, Vinh Vương phi tương kế tựu kế, không chỉ vạch trần mặt giả tạo của nguyên chủ, mà còn khiến nhi tử của nàng trở thành phế nhân bệnh tật, chưa đến ba tuổi đã qua đời.

Lúc này, nguyên chủ đã bị Vinh Vương vứt bỏ và cấm túc, mới tỉnh ngộ hối hận vì những việc mình đã làm

Nhưng tiếc thay, lúc đó hối hận thì cũng đã quá muộn.

“Ta thực sự rất khâm phục nguyên chủ"

Thư Kiều sờ cằm.

Tuy có chút tàn nhẫn và hung ác với người khác nhưng nguyên chủ thực sự rất tốt với chính mình!

“Hơn nữa, một thứ nữ không được di nương che chở mà vẫn có thể ngồi ở vị trí trắc phi trong phủ Vinh Vương, thì nguyên chủ cũng không phải là một người đơn giản.

“Nguyên chủ mong muốn chính là hài tử của mình có thể bình yên lớn lên, được Vinh Vương yêu thương, kế thừa tước vị của hắn. "

003 nói.

"Nguyên chủ không yêu người phụ thân của nàng người lạnh lùng và vô tình cảm, lão phu nhân giả câm giả điếc và không yêu vương gia đã yêu thương cô nhiều năm.

Cô ấy chỉ yêu bản thân mình.

Yêu thương cốt nhục của bản thân!.