Sau đó....
Thư Kiều thật sự hiểu được ý nghĩa của việc tiêu tiền như nước!
"Cô Cố, cảm ơn cô đã ủng hộ mạnh mẽ dự án xóa đói giảm nghèo của huyện Tây Lăng. Nếu một ngày nào đó cô Cố đến huyện Tây Lăng, chúng tôi nhất định sẽ chào đón cô nhiệt tình nhất có thể..."
Giám đốc Văn phòng Xóa đói giảm nghèo và huyện trưởng huyện Tây dành rất nhiều lời cảm và rời đi với hai mươi tỷ quỹ xóa đói giảm nghèo.
"Cảm ơn Cố tiểu thư đã ủng hộ chúng tôi can thiệp lượng tử và... dự án. Đừng lo lắng, chúng ta nhất định có thể đạt được thành quả trong vòng năm năm, không, trong vòng ba năm!"
Giáo sư của đại học nào đó vỗ ngực hứa hẹn với Thư Kiều, sau đó rời đi cùng với bốn mươi tỷ vốn đầu tư.
"Cô Cố, ký tên đi."
Hứa Thịnh, bận rộn cả đêm hôm qua, mặc vest bày ra trước mặt cô thêm hợp đồng.
Và đây là bản đồng thứ hai mươi tám mà Thư Kiều đã ký đến bây giờ
"Cảm ơn! Cảm ơn cô Cố! Cô yên tâm, số tiền này chúng tôi sẽ dành cho những bệnh nhân thật cần thiết, tuyệt đối không tham ô một đồng!"
Người phụ thiện thiện y tế, với đôi mắt rưng rưng,
cảm kích nói.
Thư Kiều vẫy vẫy tay và tiếp tục ký tên lên hợp đồng.
Chỉ một nét bút mà, 50 tỷ đã bay đi.
Trong một ngày ngắn ngủi, Thư Kiều đã đạt tiêu chuẩn tiêu hơn 600 tỷ.
Tốc độ này~
Hiệu suất này~
Đến Thư Kiều cũng không thể không giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Hứa Thịnh cũng có chút hơi tê dại.
Anh không thể ngờ rằng thực tế lại có người coi vài trăm tỉ như không khí, tùy tiện sử dụng như thế!
"Cô Cố, hôm nay công việc đã hoàn thành."
Đã tiêu hết 678 tỷ rồi.
Con số này là gì đây?
Hiện nay, phần lớn các công ty trên thị trường có giá trị còn chưa đạt tới 100 tỷ lệ.
Và Thư Kiều ~
Cô đã tiêu giá trị của hơn sáu công ty đó là hàng trăm tỷ đó !!!!!
"Hết rồi sao? Tôi vẫn còn hơn 300 tỷ mà."
Thư Giao có tiếc nuối nhìn về phía Hứa Thịnh, "Thật không còn dự án nào nữa à?"
Cũng không vì lý do gì đặc biệt cả.
Những người đến xin đầu tư nói lời hay hơn người trước, nịnh nọt người này khéo hơn người trước.
Nó làm cho cô thấy rất thích thú khi nghe nó!
Và~
Bỏ ra hàng chục, thậm chí hàng trăm tỷ chỉ bằng một động tác của bàn tay là một cảm giác rất đã!
Khó trách nguyên chủ thích tiêu tiền, cô cũng vậy!
Hứa Thịnh:......
"Vẫn chưa, nhưng tôi có thể tiếp tục giúp cô sàng lọc những dự án mới."
Thật là một kẻ phá gia chi tử!
Hứa Thịnh chưa bao giờ thấy một kẻ phá gia chi tử như Thư Kiều
Gia đình cô ấy có bao nhiêu tiền mà cho phép cô ấy tiêu xài như thế này? Liệu bố mẹ cô ấy có thực sự sẽ không đánh gãy chân cô khi biết cô tiêu tiền như thế này chứ?
"Được rồi~"
Thư Kiều tiếc nuối gật đầu: “Vậy anh thấy cái gì thích hợp thì nói cho tôi biết.”
Sau đó, cô hỏi muốn số tài khoản thẻ ngân hàng của Hứa Thịnh chuyển năm triệu cho anh ta, “Số tiền này tính là phí lao động của anh, không có gì.”
Hứa Thịnh:! ! !
Nụ cười trên môi anh nở rộng một chút, "Cảm ơn cô Cố."
Năm triệu! đây là lương của anh ta trong hôm nay nó bằng nửa năm tiền lương của anh .
Phải nói là cô tiểu thư xinh đẹp, nhân hậu này thật hào phóng
"Cô Cố, có cần tôi đưa cô về không?"
"Không cần, chị Lưu, chị đưa em đến Long Tăng Hàng Không. Em đã hẹn họ vào lúc năm giờ chiều."
"Được rồi, thưa cô."
Lưu Linh ôn nhu mỉm cười, nhẹ gật đầu với Hứa Thịnh, sau đó cùng Thư Kiều rời đi.
Khi cô quay lại, Hứa Thịnh nhìn thấy rõ ràng một vết sưng nhỏ ở lưng dưới của đối phương, trông giống như... một khẩu súng!
Đôi mắt của Hứa Thịnh lập tức nheo lại. Đó là một khẩu súng!
Ở Trung Châu, vùng đất đã bị cấm sử dụng súng nhiều năm, lại có vệ sĩ thường xuyên mang súng, lý lịch của cô Cố này có lẽ còn lớn hơn anh tưởng tượng.
Lưu Linh và Thư Kiều không chú ý đến anh ta, họ lên xe và đi thẳng đến trụ sở của hãng hàng không
“Alô, Lưu tổng phải không? Chúng tôi còn mười lăm phút nữa sẽ tới.”
Lưu Linh liên lạc trước với đối phương.
Khi họ vừa nhấn ga đi tới, đối phương đã trải một tấm thảm đỏ rực mới tinh trước cửa trụ sở của Hàng không Long Đằng.
Bên trái, toàn bộ tiếp viên nam cao 1m85 mặc vest đen, đẹp trai rạng rỡ với đôi chân dài.
Bên phải, toàn bộ tiếp viên nữ cao 1m70 mặc áo sơ mi trắng, chân váy ôm màu đen, xinh đẹp, dáng người trí thức, xinh đẹp.
Khi chân của Thư Kiều đặt lên thảm đỏ~
“Chào mừng cô Cố đến với Hàng không Long Đằng.”
Hàng người đồng loạt cúi người, giọng nói nhẹ nhàng và dễ chịu.
Nghe thấy thế, khóe miệng Thư Kiều khẽ nhếch lên.
Thật sảng khoái!
“Cô Cố, lần đầu gặp mặt, xin chào xin chào.”
Tổng giám đốc Lưu của trụ sở cười rạng rỡ bước lên chào đón, trong ánh mắt nhìn Thư Kiều lấp lánh ánh vàng.
Thần Tài đến rồi!
Thần Tài hôm nay đến nhà ta!
“Chào anh.”
Thư Kiều khẽ gật đầu, “Đi thôi, giới thiệu cho tôi kỹ một chút. Nếu được, tôi sẽ đặt ba... không, bốn chiếc máy bay tư nhân.”
Bốn chiếc!
Tổng giám đốc Lưu mắt mở to, cười không khép miệng được, “Cô cứ yên tâm, máy bay của Long Đằng chúng tôi, chất lượng tuyệt đối nằm trong top ba, còn cung cấp dịch vụ hậu mãi toàn diện, đảm bảo không để cô lo lắng gì.”
“Mời cô bên này.”
Tổng giám đốc Lưu lập tức dẫn Thư Kiều vào phòng làm việc đã chuẩn bị trước.
Trà Bích Loa Xuân thượng hạng đã được pha sẵn, đặt ngay trước mặt Thư Kiều; một đĩa hoa quả quý đã cắt sẵn đặt trước cô; đủ loại đồ ăn vặt, hạt khô, bánh ngọt xếp đầy mấy đĩa lớn…
“Cô Cố, mời cô xem mẫu này, Long Đằng 174, không gian…”
“Quá nhỏ rồi, trực tiếp giới thiệu cho tôi mẫu cao cấp nhất của các anh đi.”
Thư Kiều vẫy tay, nói rất tự nhiên.
Tổng giám đốc Lưu mỉm cười lật cuốn catalogue, “Long Đằng A199, thiết kế sang trọng, ánh sáng tốt, tích hợp phòng họp, phòng chứa đồ, phòng giải trí, phòng nghỉ… đủ chỗ cho 20 người đi chơi, còn có thể lựa chọn cấu hình riêng tư.”
“Cô muốn in tên mình lên thân máy bay cũng không thành vấn đề.”
“Chỉ có điều, giá bán có thể hơi cao một chút.”
Nghe nói giá cao, Thư Kiều có chút hứng thú, “Bao nhiêu?”
“Nếu không cấu hình tùy chỉnh thì là 13 tỷ.” Tổng giám đốc Lưu nói.
“Mới 13 tỷ thôi à?”
Thư Kiều khẽ “” một tiếng, có vẻ hơi khinh thường.
Một chiếc máy bay 13 tỷ, bốn chiếc cũng chỉ có 52 tỷ, gần bằng giá trị hợp đồng cô vừa ký hôm nay.
Tổng giám đốc Lưu: Hả?
Mới? Mới 13 tỷ thôi à?
Câu nói của Thư Kiều làm tổng giám đốc Lưu choáng váng, 13 tỷ mà ít à?
Chị ơi, đó là 13 tỷ đấy!
Nếu ông có 13 tỷ, cả đời này, cả ba đời con cháu cũng không lo chuyện ăn uống nữa!
“Chiếc này có hàng sẵn không?”
Thư Kiều lại hỏi.
Tổng giám đốc Lưu sững lại, “Hả? Chắc chắn chọn chiếc này à?”
Đã quyết rồi, cô không nghĩ thêm sao?
“Chiếc này.”
Nhìn thấy biểu cảm hờ hững của Thư Kiều, tổng giám đốc Lưu vội vàng chỉnh đốn tinh thần, “Xin lỗi cô Cố, hàng sẵn thì không có… À, có một chiếc, là trước đây tập đoàn AF đặt mua, nhưng do đối phương gặp khó khăn về tài chính gần đây nên đã trả hàng.”
“Bản gốc, không có bất kỳ thay đổi nào, phụ kiện đều rất tốt. Cô Cố muốn xem thử không?”
“Không cần, chiếc này cứ gửi về cho tôi, đội bay kèm theo cũng cần, còn cả sân bay nữa. Ba chiếc còn lại thì đặt làm, chọn phụ kiện tốt nhất, trong đó một chiếc sơn màu hồng…”
Thư Kiều từ tốn nhấp một ngụm trà, liên tục đưa ra yêu cầu của mình.
Tổng giám đốc Lưu bên cạnh ghi chép “xoẹt xoẹt.”
“Khoảng bao lâu thì có hàng?” Thư Kiều hỏi.
“Muộn nhất là sau ba tháng.”
“Được, quẹt thẻ!”
Quẹt thẻ!
Thật là những từ ngữ ngọt ngào biết bao!
Tổng giám đốc Lưu cười tươi như hoa, lập tức tự tay đưa máy POS, “Cô Cố, tổng cộng là 55 tỷ.”