Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Tâm Tư Kí Chủ Thật Khó Đoán

Chương 18: Tổng tài thật cao tay (17)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp gia.

Mẹ Diệp chu đáo gắp thức ăn, để vào chén cho Diệp Nam Yên: ""Tiểu Yên, con ăn nhiều vào, đây là món con thích đấy.""

Diệp Nam Yên từ tốn gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai vài cái, nuốt xuống rồi mỉm cười nói: ""Rất ngon, con cảm ơn mẹ.""

Mẹ Diệp cười mắng con gái một câu: ""Cái con bé này, cảm ơn gì chứ."" Đột nhiên bà nhớ tới một chuyện: ""À đúng rồi, không phải con nói Tiểu Ninh đã xảy ra chuyện sao? Con bé có sao không con?" Giọng điệu bà tràn đầy quan tâm và lo lắng.

Con bé Nhạc Ninh này là người bạn thân duy nhất của Tiểu Yên từ nhỏ đến lớn, hai đứa thân nhau như chị em ruột, con bé thường xuyên đến nhà chơi và hay mang theo lễ vật, tuy thân phận của con bé cao hơn nhà bọn họ, nhưng chưa bao giờ thể hiện sự kiêu ngạo hóng hách, tính tình thẳng thắn không giống với những thiên kim tiểu thư trong ngoài không đồng nhất kia, lại đối với Tiểu Yên nhà bà rất tốt, bà rất thích con bé, cũng xem như con gái của mình.

Nghe mẹ Diệp hỏi vậy, nụ cười trên mặt Diệp Nam Yên thoáng cứng đờ.

Vì không muốn gia đình lo lắng, trong lúc nhất thời cô cũng chỉ có thể lấy Nhạc Ninh ra làm lá chắn, ai ngờ mẹ Diệp lại muốn hỏi thêm về chuyện này.

Diệp Nam Yên miễn cưỡng nói: ""Cậu ấy không sao rồi, mẹ không cần lo lắng.""

Mẹ Diệp còn định hỏi tiếp.

Ba Diệp thấy con gái khó xử, lập tức lên tiếng chuyển đề tài: ""Phải rồi, A Nam không phải con đã gặp được vị Hàn tổng kia rồi à, cô ấy thế nào?" Ông giả vờ nhìn con trai.

Quả nhiên, Mẹ Diệp liền bị dời sự chú ý, bà xoay qua nhìn sang.

Diệp Tiêu Nam cười cười, nhẹ giọng trả lời: ""Cô ấy không giống với lời đồn cho lắm.""

Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, nghe con trai nói vậy, ba Diệp cũng bị gợi lên sự hiếu kỳ: ""Không giống thế nào?""

Mẹ Diệp cũng tò mò nhìn Diệp Tiêu Nam, chờ anh trả lời.

Diệp Tiêu Nam suy tư một chút rồi đưa ra đánh giá: ""Tuy tính cách khá lạnh nhạt xa cách, nhưng lại tương đối lịch sự và cẩn trọng, không kiêu ngạo giống những người có địa vị cao con từng tiếp xúc, với cả năng lực và tầm nhìn của cô ấy rất cao."" Trong giọng điệu không kiềm được sự tán thưởng và khâm phục.

Ba mẹ Diệp nghe xong, biểu tình vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ.

Hai người rất hiểu con trai mình, anh luôn theo tiêu chuẩn hoàn hảo, người được thằng bé đánh giá cao như vậy, chắc chắn không đơn giản.

Diệp Nam Yên nghe thế, hơi giương khoé miệng, trong lòng nhịn không được bổ sung thêm một câu.

Không những thế, cô ấy còn rất biết suy nghĩ cho người khác.

Nếu không tại sao lúc đưa cô vào bệnh viện, cô ấy không gọi cho gia đình cô, mà lựa chọn ở lại bệnh viện trông cô một đêm chứ.

Nghĩ đến đây, hảo cảm đối với Vân Huyền không khỏi tăng thêm vài phần.

""Tiểu Yên, Tiểu Yên."" Mẹ Diệp vơ vơ tay trước mặt con gái.

Diệp Nam Yên hoàn hồn lại: ""Mẹ?""

Mẹ Diệp cười, tò mò hỏi: ""Mẹ kêu con mấy lần sao con không nghe, con nghĩ gì mà trông vui thế?"

Hai ba con Diệp Tiêu Nam cũng nhìn Diệp Nam Yên với ánh mắt hiếu kỳ.

Diệp Nam Yên vội xua tay: ""Không có, con không nghĩ gì hết.""

Mẹ Diệp hoài nghi nói: ""Thật không đó.""

""Thật mà."" Diệp Nam Yên gật đầu như gà mổ thóc.

Mẹ Diệp ra vẻ hiểu rõ, bà che miệng cười trêu ghẹo: ""Xem ra Tiểu Yên nhà ta đã nhìn trúng anh chàng nào rồi.""

Diệp Nam Yên đỏ mặt, kêu lên một tiếng: ""Mẹ.""

Ba người thấy vậy, vui vẻ bật cười.

Trong phòng ăn tràn ngập tiếng cười vui vẻ của bốn người, bầu không khí vô cùng hạnh phúc ấm áp, người hầu trong biệt thự nghe thấy cũng vui vẻ cười theo.

Buổi tối, mặt trăng lên cao thắp sáng cả thành phố nhộn nhịp phồn hoa, xe cộ qua lại tấp nập đèn chớp nháy như sao trên bầu trời đêm.

Tại biệt thự Hàn gia, căn biệt thự theo phong cách Bắc Âu, lấy màu trắng làm chủ đạo, sân vườn to và rộng, hai bên lối dẫn đến cổng chính trồng một hàng cây xanh, lầu 3 trong phòng ngủ không bật đèn, trên giường không bóng người, bóng tối bao phủ căn phòng nhìn vô cùng âm u lạnh lẽo.

Ngoài ban công.

Vân Huyền đứng dựa vào ban công, trên tay cô cầm ly rượu vang đỏ, vừa uống vừa nhìn về phía mặt trăng tròn sáng rọi, trên bầu trời đầy sao với ánh mắt xa xăm.

Hệ thống không biết xuất hiện bên cạnh cô từ khi nào, nó cẩn thận lên tiếng: ""Kí chủ lại không ngủ được à, có phải là gặp ác mộng nữa không."

Nó theo Vân Huyền hai tháng nay, nên cũng biết mỗi tối cô hay gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh dậy sắc mặt cô kém đến mức, dọa nó sợ chết khϊếp, chỉ khi nào cô uống rượu đến say mèm mới có thể đi vào giấc ngủ, có điều cũng không an ổn, cô luôn trong trạng thái cảnh giác, mỗi lần có tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất, đều có thể đánh thức cô, vì thế nó mới đoán ra được cô có quá khứ không tốt lắm.

Nó thật sự rất muốn biết, rốt cuộc Vân Huyền đã mơ thấy và từng trải qua những gì, nhưng nó không dám hỏi, vì nó có một loại trực giác, nó mà dám hỏi đảm bảo cô sẽ buông tay mặc kệ nhiệm vụ, nó đành nhịn xuống.

Nghe hệ thống hỏi, Vân Huyền cũng không trả lời, cô lấy chai rượu vang đỏ trên bàn bên cạnh, rót vào ly đưa lên miệng uống.

Hệ thống tiếp tục nói: ""Trong cửa hàng hệ thống có thuốc an thần, ký chủ có muốn mua vài viên không ? Hiệu quả vô cùng tốt đảm bảo chỉ một viên sẽ giúp cô ngủ ngon lành tới sáng, dù gì nhiệm vụ chi nhánh của cô cũng đã hoàn thành, điểm tích phân cũng không ít, một viên chỉ có 20 điểm tích phân thôi.""

Vân Huyền: "".... Không cần, cảm ơn.""

Hệ thống có chút thất vọng.

Di động để trên bàn của Vân Huyền đột nhiên "teng" lên một tiếng, cô vươn tay cầm lên xem.

[Người lạ]: Xin chào Hàn tổng! tôi là Diệp Nam Yên đây.

Vân Huyền lưu loát nhấn một chữ gửi đi.

Bên kia, biệt thự Diệp gia, trên lầu 2 bật đèn sáng choang, Diệt Nam Yên đã sớm tắm rửa sạch sẽ, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xanh biển nhạt, so với ban ngày giờ phút này cô có thêm phần dịu dàng tùy ý của một thiếu nữ, ngồi dựa vào giường nhìn chằm chằm di động, hiển thị đang soạn tin nhắn.

Ting

[Hàn tổng]: Ừm.

Diệp Nam Yên có chút không nói nên lời.

Còn có thể ngắn gọn hơn được nữa không.

Cô tiếp tục ấn bàn phím di động.

[Người lạ]: Hàn tổng chưa ngủ sao?

[Hàn tổng]: Chưa.

[Người lạ]: Thứ bảy tuần này Hàn tổng rảnh không? Tôi có biết một nhà hàng nấu thức ăn rất ngon, tôi mời cô một bữa xem như lời cảm ơn.

Vân Huyền đang định trả lời không rảnh, tuy nhiên cô lại cảm nhận được ánh mắt của hệ thống, cô nghĩ nếu mình từ chối thế nào cũng bị con hàng hệ thống này, lải nhải dong dài một phen, vì thế cô đành sửa thành.

[Hàn tổng]: Được.

Diệp Nam Yên nở nụ cười, cô nhấn bàn phím, có điều đột nhiên không biết nên nhắn cái gì, suy cho cùng cô và cô ấy cũng không thân thiết đến mức có chung đề tài để bàn luận.

[Người lạ]: Vậy chúc Hàn tổng ngủ ngon, tạm biệt ! thứ bảy gặp lại.

[Hàn tổng]: Cô cũng vậy, tạm biệt.

Nhìn cuộc đối thoại ngắn gọn giữa hai người, Diệp Nam Yên có chút tiếc nuối cất điện thoại đi, cô nằm xuống nhắm mắt lại, trong lòng không hiểu sao có chút mong đợi thứ bảy đến nhanh một chút

Vân Huyền đổi tên "người lạ" thành "nữ chính ", rồi để di động lên bàn.

Hệ thống có chút cạn lời: ""Kí chủ đặt tên lộ liễu như vậy, không sợ người khác nhìn thấy sẽ hoài nghi sao."

Vân Huyền vuốt ve ly rượu trên tay, ngữ khí thờ ơ nói: ""Không thấy được, xưa nay không có ai có thể chạm vào đồ của tôi.""

Bởi vì những người này đã sớm trên đường tới hoàng tuyền rồi.

Hệ thống chỉ cảm thấy một trận gió lạnh lẽo vừa thổi qua.

Ánh mắt Vân Huyền sâu thẳm như giếng cổ, nhìn không thấy đáy, cô uống nốt miếng rượu sau cùng trong ly rồi đi vào phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »