Tiếc là hệ thống đang nóng vội nên cũng không biết suy nghĩ hiện tại của Vân Huyền.
Trong đại sảnh khách sạn, Từ Khanh Liệt đã sớm phát hiện Diệp Nam Yên vội vàng rời đi, hắn nhếch khóe môi, nhanh chóng đi theo.
Trên hành lan khách sạn, Diệp Nam Yên loạng choạng bước đi, cả người đều nóng như lửa thiêu, trên trán tấm lấm mồ hôi, cô mím chặt môi đến trắng bệnh, mắt thấy gần đến cửa ra vào, cô chưa kịp thở ra, thì đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ bắt lại.
Đồng thời bên tai vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.
""Em muốn đi đâu thế?"
Diệp Nam Yên sững sờ, cứng ngắc quay đầu lại, liền đối diện với vẻ mặt cười như không cười của Từ Khanh Liệt, hắn nhìn sắc mặt ửng hồng bất thường của cô, giả vờ quan tâm: ""Em làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không? Để tôi đưa em về.""
Thấy hắn xuất hiện ở đây, Diệp Nam Yên cũng không bất ngờ, ngược lại là trong dự liệu, cô âm thầm cười lạnh.
Quả nhiên lại là hắn giở trò.
Nhưng điều cô không thể ngờ tới là, hắn lại có thể giở thủ đoạn vô sỉ hèn hạ tới mức này.
Dựa theo triệu chứng bất thường trong người hiện tại, Diệp Nam Yên liền đoán ra cô đã trúng phải thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Diệp Nam Yên cố gắng đứng vững, duy trì vẻ mặt bình thường nói: ""Tôi không sao, tôi có thể tự về được, không cần phiền đến Từ tổng."" Dứt lời, liền muốn tránh thoát tay của Từ Khanh Liệt, có điều hắn lại nắm chặt không buông.
Từ Khanh Liệt nhướn mày cười nhẹ, trầm giọng nói: ""Vậy sao được, trông em rất bất ổn, tôi không yên tâm để em về một mình, vẫn là tôi đưa em về thì tốt hơn.""
Nếu là cô gái khác, sẽ bị sự dịu dàng chu đáo này của hắn lừa gạt và cảm động.
Còn Diệp Nam Yên lại thấy vô cùng buồn nôn, cô kèm nén sự khó chịu trong người, nâng mắt nhìn Từ Khanh Liệt, đột nhiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười ẩn chứa sự trào phúng và mỉa mai: ""Từ tổng cần gì phải giả vờ, tôi bị như vậy không phải do anh ban tặng à.""
Hiện tại cô cũng lười giả vờ cùng hắn, hắn đã vượt qua giới hạn của cô, cô thực sự không thể nhịn nổi nữa, đã vậy thì cứ trực tiếp xé rách da mặt đi.
Từ Khanh Liệt hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười: ""Thì ra em đã biết rồi à, Tiểu Yên em thật thông minh, không hổ là người phụ nữ tôi nhìn trúng."" Hắn trực tiếp vòng tay qua, ôm eo Diệp Nam Yên, kéo vào ngực mình, môi ghé sát vào tai cô thì thầm: ""Làm sao đây, tôi càng ngày càng thích em rồi.""
Mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi hormone đặc trưng của nam giới xộc vào mũi, khiến Diệp Nam Yên vô cùng khó chịu, cô muốn giãy dụa rời khỏi người Từ Khanh Liệt, nhưng thuốc đã bắt đầu có hiệu lực, toàn thân cô bủn rủn vô lực, bắt đầu choáng váng hoa mắt, cơ thể cũng có phản ứng khao khát đυ.ng chạm da thịt.
Diệp Nam Yên cắn mạnh đầu lưỡi, trong khoan miệng tràn ngập máu tươi, cơn đau truyền đến mới làm cô lấy lại một chút tỉnh táo.
Diệp Nam Yên cố gắng đẩy Từ Khanh Liệt ra, lạnh lùng cất tiếng: ""Anh mau buông tôi ra.""
Nhưng giọng nói và sức lực của cô quá nhỏ, không chỉ không thể đẩy hắn ra được, ngược lại khiến hắn có cảm giác như có một con mèo vươn móng vuốt, làm nũng với chủ nhân.
Trong lòng Từ Khanh Liệt ngứa ngáy khó nhịn, bên dưới bụng cũng có phản ứng, hắn vươn tay chơi đùa lọn tóc của Diệp Nam Yên, giọng trở nên khàn khàn: ""Thấy em khó chịu như vậy, tôi cũng rất đau lòng, hay để tôi giúp em nhé, chắc chắn đêm nay tôi sẽ khiến em thoải mái.""
Diệp Nam Yên nghe vậy, trong mắt liền hiện lên tia cảnh giác và hoảng loạn, cô càng vùng vẫy kịch liệt, cũng không ngừng lắc đầu: ""Không...không cần, anh mau thả tôi ra."" Trong giọng nói không kiềm chế được mang theo tia run rẩy.
Từ Khanh Liệt cười trấn an:""Em đừng sợ, tôi nhất định làm thật nhẹ nhàng, đảm bảo sẽ không khiến em đau."" Nói xong, hắn cũng mặc kệ sự chống cự của Diệp Nam Yên, định cúi người bế ngang cô lên.
Trong lúc Diệp Nam Yên bất lực và tuyệt vọng, khóe mắt cô nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đi tới, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, cũng không biết cô lấy sức lực từ đâu, nhân lúc Từ Khanh Liệt sơ ý liền vùng vẫy thoát khỏi hắn, cô loạng choạng chạy về phía người đang đi tới.
Cũng bất chấp người kia là ai, Diệp Nam Yên vội trốn sau lưng người nọ, gấp gáp nói: ""Làm ơn hãy giúp tôi với."" Giọng nói yếu ớt bất lực mang theo sự khẩn cầu.
Từ Khanh Liệt thấy Diệp Nam Yên thoát khỏi kiểm soát của mình, cũng không vội vàng, hắn chậm rãi bước tới, khi thấy người đến, hắn hơi kinh ngạc một chút: ""Ồ, đây không phải là Hàn tổng sao."" Hắn giả vờ giả vịt khách sáo chào hỏi: ""Xin chào! Tôi là Từ Khanh Liệt CEO tập đoàn Từ gia."" Thần sắc kiêu ngạo.
Ngay cả lễ nghi cơ bản hắn cũng lười làm, có thể thấy hắn căn bản không để Vân Huyền vào mắt.
Thân thể Diệp Nam Yên cứng đờ, cô vội vàng nghiêng đầu, ngước mắt lên nhìn, dựa vào ánh sáng yếu ớt trên hành lang, quả nhiên cô thấy được sườn mặt xinh đẹp quen thuộc.
Đúng là cô ấy - Hàn Dao.
Trong mắt Diệp Nam Yên lóe lên tia vui mừng.
Thật tốt quá, cô được cứu rồi.
Diệp Nam Yên càng thêm nép sát vào người Vân Huyền, mũi lại ngửi được mùi thơm nhè nhẹ thanh mát, khiến sự khó chịu vừa rồi khi bị Từ Khanh Liệt ôm, cũng dịu bớt một ít, cô nhịn không được lại hít vào thêm vài cái.
Vân Huyền cũng không để ý tới động tác nhỏ của Diệp Nam Yên, vì cô đang bận ứng phó với nam chính, nghe hắn giới thiệu, cô qua loa đáp lại: ""Xin chào Từ tổng, nghe danh đã lâu, hôm nay gặp được thật là vinh hạnh.""
Nghe ngữ khí hời hợt qua loa của Vân Huyền, Từ Khanh Liệt có chút không vui, lại nhìn Diệp Nam Yên trốn sau lưng cô, từ đầu đến cuối không thèm nhìn mình một cái, càng thêm bực bội, hắn lạnh lùng cất tiếng: ""Cảm ơn Hàn tổng lần trước đã giúp tôi đưa Tiểu Yên trở về."" Tuy nói là cảm ơn, trong mắt hắn lại không có một tia cảm kích, ngược lại mang theo hàn ý nhè nhẹ.
Hắn đã cho người điều tra, tất nhiên biết người đã giúp Diệp Nam Yên khi đó là Hàn Dao, người thừa kế của một trong các gia tộc.