Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Tâm Tư Kí Chủ Thật Khó Đoán

Chương 11: Tổng tài thật cao tay (10)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nụ cười trên mặt Hứa Việt cứng đờ, ngay sau đó vẻ mặt hắn trở nên bi thương: ""Dao Dao, rõ ràng chúng ta vẫn còn rất tốt mà, tại sao em đột nhiên lại muốn chia tay chứ."" Dừng một chút, hắn nâng cao giọng kiên quyết nói: ""Anh không đồng ý, anh rất yêu em, nếu không có em, anh sẽ không sống nổi.""

Vân Huyền: ""....""

Sao cô vừa nghe đồn, gần đây hắn lại có thêm một cô bạn gái mới nhỉ. Là sống không nổi dữ chưa.

Hệ thống nhịn không được khinh bỉ: [Tên này đúng là không biết xấu hổ.]

Tuy nó đã vào không gian hệ thống, nhưng vẫn biết tình hình bên ngoài, cũng có thể giao tiếp với Vân Huyền thông qua ý thức.

Vân Huyền cũng lười cùng hắn diễn trò, trực tiếp nói: ""Hứa thiếu gia có yêu tôi hay không trong lòng anh hiểu rõ, chắc không cần tôi phải nói đâu nhỉ.""

Hứa Việt nhất thời câm nín, không phản bác lại được, bởi vì Vân Huyền nói không sai.

Hắn vốn không hề yêu nguyên chủ, hắn tiếp cận cô cũng chỉ vì gia tộc ép buộc hắn phải tìm một thiên kim tiểu thư có gia thế hiển hách để liên hôn, có điều nghe đến tên hắn, các thiên kim tiểu thư đều tránh không kịp, sao có thể đồng ý chứ, chỉ có nguyên chủ người không để tâm đến chuyện trong giới thượng lưu, nên không biết danh tiếng của hắn, đồng thời cũng là người thừa kế của một trong gia tộc lớn ở nước S, tất nhiên sẽ là mục tiêu mà hắn nhắm đến.

Hắn cố gắng ngụy trang bản thân thành kiểu người nguyên chủ thích, bỏ ra không ít công sức mới thành công trở thành bạn trai của cô.

Đâu ngờ 2 tháng trước, cô đột nhiên muốn chia tay làm hắn không thể tin được, hắn nghĩ chắc là cô đã biết gì đó nên đã tìm cách cứu vãn, tuy nhiên dù hắn có làm gì thì cô vẫn không thay đổi quyết định.

Hứa Việt nở nụ cười gượng gạo: ""Em nói gì vậy, có phải em đã hiểu lầm gì rồi không, hay là có người ở trước mặt em nói bậy gì đó, Dao Dao em đừng tin những lời vớ vẩn của bọn họ, anh đối với em là thật lòng....""

Hắn liên tục nói ra những lời chân thành, còn bày ra vẻ mặt thâm tình, ngay cả chính hắn cũng sắp bị bản thân làm cho cảm động rơi nước mắt luôn rồi.

Nhưng Vân Huyền và hệ thống chỉ cảm thấy buồn nôn không chịu nổi.

Bên này Vân Huyền sắp bị Hứa Việt phiền đến chết thì bên Diệp Nam Yên cũng không khá hơn là mấy.

Mới nói chuyện cùng Tạ Viễn một chút, đã có người nhận ra y, liền mời y đi chào hỏi hàn huyên. Tạ Viễn không còn cách nào đành cười tạm biệt Diệp Nam Yên, theo chân người nọ.

Đúng lúc này, Từ Khanh Liệt cũng nói chuyện xong với đám người kia, hắn liền tới chỗ Diệp Nam Yên.

Diệp Nam Yên thấy hắn, trong lòng liền dâng lên một cỗ phiền chán, định xoay người tránh đi, nhưng bị Từ Khanh Liệt gọi lại.

""Tiểu Yên!""

Diệp Nam Yên cũng không thể, giả vờ không nghe thấy, vì Từ Khanh Liệt chỉ cách cô mấy bước chân, cô không còn cách nào khác đành dừng lại, xoay qua nhìn hắn, miễn cưỡng nở nụ cười: ""Từ tổng!"

Từ Khanh Liệt thoáng ngẩn người, hắn cười khen ngợi: ""Hôm nay em rất xinh đẹp, chẳng khác gì công chúa bước ra từ trong tranh vậy.""

Diệp Nam Yên nổi một trận da gà, cô căng da đầu tiếp lời: ""Từ tổng hôm nay cũng rất đẹp trai và phong độ, không hỗ danh là người được các thiên kim tiểu thư chào đón nhất.""

Từ Khanh Liệt không để ý cười cười: ""Em nghĩ vậy sao.""

Diệp Nam Yên gật đầu: ""Tất nhiên.""

Từ Khanh Liệt nhìn thẳng vào mắt Diệp Nam Yên, cười như không cười nói: ""Ồ, vậy tại sao khi nãy em lại muốn tránh mặt tôi, có vẻ em không chào đón tôi lắm thì phải.""

Còn cần phải nói, tất nhiên là không chào đón anh rồi.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, Diệp Nam Yên cũng không thể nói ra, cô biết nếu mình thật sự dám biểu hiện ra sự chán ghét của mình, đảm bảo sẽ có chuyện nên cô chỉ có thể dùng vẻ mặt chân thành nói: ""Từ tổng nói đùa, sao tôi có thể tránh mặt anh chứ, do khi nãy tôi không thấy anh thôi.""

Không biết có tin hay không, Từ Khanh Liệt chỉ ""Ồ."" Một tiếng liền không tiếp tục vấn đề này nữa, hắn truy hỏi: ""Em và tên Tạ Viễn kia có quen biết à."

Từ gia và Tạ gia từng là đối thủ trên thương trường nhiều năm, tất nhiên Từ Khanh Liệt cũng biết thân phận của Tạ Viễn.

Có điều hắn không hiểu thân phận của Tạ Viễn và Diệp Nam Yên cách nhau một trời một vực, tại sao lại có quen biết, lúc điều tra trong tư liệu cũng không thấy nhắc đến.

Diệp Nam Yên trả lời: ""Đúng vậy, anh ấy từng là đàn anh học cùng trường của tôi, tôi và anh ấy là bạn bè, sau này anh ấy đi du học, chúng tôi cũng rất ít liên lạc."" Cô nói tóm tắt qua loa, hiển nhiên không muốn nói nhiều về vấn đề này.

Từ Khanh Liệt hơi liếc mắt nhìn Tạ Viễn, đang đứng nói chuyện với vài người cách đó không xa, thi thoảng ánh mắt y hướng về phía bên này, hắn cười khẩy một cái: ""Thì ra là vậy, nhưng tôi lại cảm thấy hắn đối với em, có tâm tư không an phận, em phải tránh xa hắn ra.""

Đáy mắt Diệp Nam Yên hiện lên tia lạnh lùng.

Hắn ta có tư cách gì mà ra lệnh cho cô, cô cũng không phải thú cưng của hắn, mặc hắn nắm trong tay.

Trong lòng Diệp Nam Yên vô cùng tức giận và khó chịu, sắc mặt và giọng điệu của cô cũng trở nên lãnh đạm: ""Chuyện này e là không được, dù thế nào anh ấy cũng là bạn của tôi, tôi không thể vô duyên vô cớ xa cách với anh ấy, Từ tổng cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi."" Cô nhìn Từ Khanh Liệt một cái, lịch sự nói tiếp: ""Tôi có chút không thoải mái nên xin phép vào nhà vệ sinh một lát, Từ tổng cứ tự nhiên."" Dứt lời liền xoay người rời đi, không kịp để Từ Khanh Liệt nói gì.

Cô sợ nếu mình ở lại thêm một giây, sẽ nhịn không được mà cùng hắn xé rách da mặt.

Khi Từ Khanh Liệt phản ứng lại, bóng dáng Diệp Nam Yên đã không thấy, sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống, hắn nghiến răng nói thầm: ""Tiểu Yên, đây là em ép tôi."" Hắn ngoắc ngón tay một người phục vụ đi ngang qua, nói thầm vào tai người phục vụ mấy câu.

Người phục vụ lập tức đi chuẩn bị.

Từ Khanh Liệt cầm ly rượu trên tay, đưa lên miệng nhấp một ngụm, nở nụ cười gian xảo: "Để xem, nếu em trở thành người phụ nữ của tôi thì tôi có tư cách quản em hay không.""

Bên này, cũng may là đám cậu ấm con nhà giàu, bạn của Hứa Việt lôi hắn đi, nếu không Vân Huyền đã sớm không nhịn được mà tiễn hắn lên đường rồi.

Vân Huyền cũng thấy có chút không thoải mái, cô đi đến nhà vệ sinh. Vừa tới nhà vệ sinh, cô liền nghe được một giọng nữ lanh lảnh chanh chua truyền tới: ""Là mày, mày là người có ý đồ câu dẫn Từ thiếu của bọn tao đúng không.""

Một giọng nữ ôn hòa đáp trả: ""Câu dẫn? Có phải các cô hiểu lầm gì rồi không? Tôi câu dẫn hắn khi nào sao tôi không biết thế?"" Giọng điệu ẩn chứa sự mỉa mai.
« Chương TrướcChương Tiếp »