Ngày hôm nay trời trong gió nhẹ, mặt biển cực kỳ yên tĩnh.
Đào Tửu vốn đang thảnh thơi tắm nắng trên boong thuyền, thân thuyền đột nhiên lắc lư một chút, thiếu chút nữa thì hất nàng ngã từ trên ghế nằm xuống.
Sau đó liền nghe thấy giọng nói chút cộc lốc của Hắc Hùng đại ca: "Chuyện gì đây?"
Con gấu đang cầm lái có chút hoang mang, gãi gãi đầu to, nói với Đào Tửu: "Lão đại Trà Trà, hay là chúng ta chuyển hướng đi, phía trước hình như không ổn lắm."
Không ổn? Đào Tửu hơi tò mò, chẳng lẽ có thủy quái à?
Nghĩ vậy, nàng liền đứng dậy đu lên cột buồm, nhìn ra phía xa.
Chỉ thấy phía trước mây mù hỗn độn, căn bản không thể thấy rõ cái gì, Đào Tửu dụi dụi mắt hồ ly, lại thấy trong mây mù hình như có người đang đánh nhau, không bàn tới những cái khác thì ánh sáng màu đỏ kia cực kì chói mắt.
Tuột xuống từ cột buồm, Đảo Tửu ôm theo gói hạt dưa: "Đi, chúng ta đi xem một chút."
"Hả? Đi thật á?" Hắc Hùng có chút lưỡng lự, bên kia âm thanh rất lớn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
"Đừng sợ, có ta bảo kê ngươi rồi mà." Đào Tửu vỗ vỗ vai con gấu như hai người anh em tốt: "Với lại vóc dáng ngươi cao to như thế, có là thủy quái cũng không nuốt được ngươi đâu, không chừng còn có thể đấm gãy răng đối phương đấy."
"Thật sao?" Mặc dù được Đào Tửu an ủi, con gấu vẫn hơi sợ hãi, nhưng lão đại đã nói như vậy rồi thì mình cũng không thể để mất mặt được.
Thế là nó lấy hết can đảm nói: "Lão đại Trà Trà, đến lúc đó thật sự là ngươi sẽ bảo vệ ta à!"
Nhìn con gấu kia sắc mặt như tráng sĩ bị chặt tay, khóe miệng Đào Tửu không khỏi nhếch lên, giọng điệu lại cực kì chân thành: "Ừ, yên tâm đi."
Sau đó liền gọi một đám mây đến rồi đi tới phía trước.
Đợi lúc tới gần, nàng mới thấy trên mặt biển là một tiểu đồng mặc áo đỏ đang cưỡi lên người một con rồng nhỏ màu xanh lá, hai tay túm lấy lỗ tai con rồng, hỏi: "Ngươi có chịu khuất phục không hả?"
Đào Tửu ngồi xuống đám mây, lấy hạt dưa ra ăn, vẫn không quên che mắt cho con gấu.
"Được rồi được rồi, thôi được rồi đấy, ngươi nói ngươi là Đại Hùng mà lại sợ độ cao à."
Con gấu đen bị nàng nói vậy, hé mắt qua kẽ tay nhìn phía dưới chân mình, thấy đang ở trên không trung, chân mềm nhũn thiếu điều ngã xuống: "Lão đại, lão đại cái này cũng cao quá rồi."
Đào Tửu có lòng giúp nó, lộ ra ánh mắt "Nhìn cái biểu cảm sợ hãi của ngươi kìa", nhưng mà tay thì vẫn đỡ nó ngồi xuống.
"Yên tâm, ta sẽ dừng lại thật an toàn, sẽ không ngã đâu." Nàng đem hạt dưa trong tay nhét vào tay Hắc Hùng: "Được rồi, ta còn muốn xem cảnh náo nhiệt, ngươi cứ tiếp tục che mắt đi."
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, trên mặt biển trận đánh đã kết thúc, tiểu Thanh Long đã nhận thua.
Tiểu đồng áo đỏ lấy lụa đỏ từ trên thân tiểu Thanh Long xuống, kiêu ngạo nói: "Con rồng nhỏ, ngươi tự mình nhận thua, đã chịu khuất phục rồi, nên thực hiện chuyện đánh cược đi."
Tiểu Thanh Long đã khôi phục hình hài người, quả nhiên là một thiếu niên dáng vẻ trắng trẻo non nớt, đỉnh đầu có hai cái sừng sáng lấp lánh cũng rất đẹp.
"Ngươi muốn cái gì?" Tiểu Thanh Long sờ lên tai của mình, vẫn còn chút không cam tâm, chẳng qua tai là điểm yếu của hắn.
"Này, nghe giọng điệu tức giận này của ngươi giống như là chưa phục vậy, thế nào? Có muốn đánh tiếp không?" Nói rồi, tiểu đồng áo đỏ giơ vòng kim cô trong tay lên.
"Không đánh nữa không đánh nữa." Tiểu Thanh Long thầm nghĩ, ngươi nghĩ là ta ngu chắc, đánh tiếp không phải ta lại bị đau à: "Nói đi, cuối cùng là ngươi muốn gì!"
Đào Tửu đang chăm chú xem kịch liền bĩu môi, cái gì vậy, đây là Na Tra đang náo loạn? Sao nàng cảm thấy giống như nít ranh vậy.
Gia gia Na Tra mở miệng: "Ta nghe nói gân rồng gì đó của các ngươi không tệ, cực kì rắn chắc, sao không cho ta một cái đi?"
Tiểu Thanh long nghe xong hồi lâu cũng không đáp lại, mà Đào Tửu thì đang bàn luận với Tri Chích.
"Ngươi nói xem, tiểu tử này thắng cái liền muốn lấy gân rồng của người ta, không phải là hơi quá đáng sao?"
"Đúng là quá đáng thật, tuy rằng chỉ là thiếu một cái gân rồng, nhưng mà đối với rồng cũng sẽ đau nhức hơn mấy tháng, với lại gân rồng có ý nghĩa cực kì quan trọng."
"Ý của ngươi là, gân rồng có thiếu một cái cũng không có chuyện gì?" Đào Tửu cảm thấy nàng thật sự tới một thế giới phong thần giả dối.
Tri Chích lại còn tiếp tục xát muối: "Vốn là không có chuyện gì, long tộc của bọn họ cũng giống như loài thạch sùng, gân cũng giống rễ cây vậy, rồi sẽ còn mọc ra."
Được rồi, nàng đúng là dốt nát nông cạn mà.
Mà dưới kia tiểu Thanh Long cũng đã cân nhắc xong rồi.
"Ngươi thật sự muốn gân rồng của ta à?" Mặc dù rất khó khăn, nhưng hắn tự mình đánh cược, nói lời phải giữ lấy lời.
"Đúng vậy, thế nào, ngươi không muốn cho à?" Na Tra ngạo mạn liếc mắt một cái, tự mình nói ra, còn hỏi đi hỏi lại, đúng là phiền phức!
Thấy tiểu tử trước mặt khẳng định như thế, tiểu Thanh Long cũng không nói tiếp nữa, mà dùng tay không rút từ tay trái ra một sợi trong suốt sáng long lanh.
Quá trình rút gân chắc chắn là rất đau, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà của tiểu Thanh Long càng trắng hơn, trán còn toát mồ hôi lạnh.
"Cho ngươi." Tiểu Thanh Long cắn răng ném gân rồng trong tay cho Na Tra.
Nói xong lại liền hóa thành bộ dáng của rồng nhỏ, chui vào trong nước, trước khi đi vẫn không quên nói: "Ta muốn đi bế quan, phụ vương ta nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ tìm ngươi gây phiền phức, ngươi cẩn thận một chút."
Na Tra liếc mắt, rõ ràng không xem câu này ra gì cả, ước lượng cái gân rồng còn nóng trong tay, giẫm lên Phong Hỏa Luân đi về nhà.
Đào Tửu ở phía trên xem toàn bộ sự tình cảm thấy hơi chán, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy màn đấu kịch liệt, kết quả hóa ra lại thế này?
"Mặc dù sự thật với truyền thuyết không giống nhau lắm, nhưng hầu hết những chuyện của Na Tra đều là thật, cái gì mà rút xương rút thịt, lão Long Vương kia còn là một người nhỏ mọn." Tri Chích nhịn không được nói.
"Thật á? Không phải ngươi nói gân rồng sẽ mọc lại sao, sao lại còn nghiêm trọng như vậy?" Lão Long Vương kia cũng hẹp hòi quá rồi.
"Cái này sao, đúng là sẽ mọc lại, nhưng gân rồng là vật đính ước của long tộc bọn họ."
Tri Chích còn chưa nói hết câu liền bị Đào Tửu cắt ngang: "Vật đính ước? Bảo sao tiểu Long kia vừa nãy mới do dự, sau còn nhắc nhở đối phương, chẳng lẽ hắn có ý với Na Tra sao?"
"???" Tri Chích nhất thời không theo kịp suy nghĩ của nàng, sửng sốt mấy giây rồi mới nói: "Khϊếp ngươi dơ bẩn quá đấy, người ta vẫn còn là trẻ con mà!"
Đào Tửu không để tâm: "Trẻ con thì sao, giờ trẻ con toàn là tư tưởng là yêu đương sớm."
Tri Chích không muốn để ý đến nàng nữa, chỉ giải thích: "Không phải là như thế, cho nên lão Long Vương mới muốn đến Lý gia đem gân rồng về, ai biết lúc đi, Na Tra đã đem gân rồng kia đi nấu canh, cho nên mới có mấy chuyện về sau."
"À ~ Hay nhỉ." Đào Tửu như đang suy nghĩ gì đó gật gật đầu, cảm thấy Na Tra này đúng là, nấu canh thì cứ nấu canh đi, lại còn nói cho phụ thân người ta làm gì, đây còn không phải là muốn ăn đòn à.
Nhưng nàng lại hứng thú với một chuyện khác: "Cái này, canh gân rồng có ngon không, có phải sẽ bổ sung collagen không?"
Nàng lúc nói còn không nhịn được nuốt nước bọt.
Tri Chích tỏ vẻ không muốn trả lời vấn đề này nữa, lại lờ Đào Tửu đi.
Thấy nó im lặng, Đào Tửu cũng không nói gì thêm, chỉ đứng dậy nhìn gấu vẫn đang bịt mắt run lẩy bẩy: "Được rồi, xem hết trò vui rồi, chúng ta về thôi."
"A? Tốt rồi." Hắc Hùng còn chưa kịp gật đầu đã cảm giác ngươi mình lại chuyển động: "Aaa, đại lão ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng mà."
Hắc Hùng một bên kêu lên đầy sợ hãi một bên nhắm tịt mắt ôm lấy cổ chân Đào Tửu, con gấu cao lớn thô kệch này đúng là đang rất sợ hãi nha.
Đào Tửu cúi nhìn qua thân hình to lớn cạnh chân mình, nghĩ thầm sau này nhất định phải đem được đại ngốc này đi bay thật nhiều lần, bằng không sau này lúc hắn tự bay bằng mây, cũng không thể nào nhắm mắt mà bay được, không thể để xảy ra tai nạn mất.
Trở về Bồng Lai rồi, nàng đưa Hắc Hùng về nhà trước, rồi lại đi đến Tam Tiên Đảo, đợi sau bữa tối mới trở về Bích Du Cung.
Ra ngoài ba bốn ngày, không biết sư phụ có phát hiện ra không, trong điện này tối đen như mực, chắc là vẫn chưa có xuất quan nhỉ.
Vào điện rồi, Đào Tửu nhủ thầm trong lòng, vốn định đến hồ trong điện tắm trước, lại thấy cửa trong điện đang đóng chặt đột nhiên tự mình mở ra.
"Kẹt kẹt" một tiếng, âm thanh vang lên cực kì lớn trong không gian yên tĩnh.
Theo tiếng cửa mở, trong nháy mắt cả điện đèn đuốc cũng sáng trưng.
Mà sau cánh cửa kia là một bóng dáng cao gầy, không phải là của đại lão sư phụ mình thì còn của ai nữa.
Chỉ là sắc mặt của sư phụ ấy, dưới ánh hoàng hôn với đèn đuốc sáng trưng lại có hơi đen đi nhỉ?
***
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đại lão, sắc mặt còn âm trầm hơn so với bầu trời lúc này, Đào Tửu lập tức giống như một chú chó chạy tới nghênh đón hắn.
Cười hì hì nói: “Sư phụ, người xuất quan rồi à! Mấy ngày nay không gặp người, ta rất nhớ người.”
Giáo chủ đại nhân không trả lời, còn rõ ràng tránh tiếp xúc với nàng, và nhìn nàng một cách lạnh lùng.
Đào Tửu nhất thời có chút không hiểu, ý của hắn là gì? Ghét nàng sao?
Suy nghĩ này đã được xác nhận ngay sau đó.
“Đi tắm đi.” Chỉ nghe âm thanh của đại lão truyền đến trong không khí, giọng điệu quả nhiên tràn ngập sự ghét bỏ.
Ngươi là một sư phụ mẫu mực, động một chút là để đồ đệ đi tắm rửa, ngươi không biết xấu hổ sao?
Nhưng chửi bới thì chửi bới, nàng vẫn là ngoan ngoãn đi tắm.
Không đúng, cái gì mà ngoan ngoãn, làm như mình rất sợ hắn ấy, người ta vốn là muốn đi tắm rửa có được không!
Sau khi ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, Đào Tửu thay quần áo đi vào đại sảnh, liền thấy đại lão đang chờ mình tới đánh cờ.
“Sư phụ, sao lần này người lại bế quan nhanh như vậy?” Đào Tửu có chuyện muốn nói, đi về phía đại lão.
Chưa kịp ngồi xuống phía đối diện với đại lão đã bị hắn ghét bỏ.
Chỉ thấy Giáo Chủ đại nhân nhíu mày một chút, còn dùng tay cầm quạt che trước mặt.
“Tránh xa vi sư một chút, mùi hôi nặng quá.”
Động tác của Đào Tửu dừng lại, mông đang chuẩn bị ngồi xuống không thể nhấc lên được.
Mùi hôi? Vừa mới tắm rửa thì lấy đâu ra mùi mồ hôi, hơn nữa cho dù có là mùi hôi, đó cũng là thơm ngào ngạt có được không, chưa từng nghe qua mồ hôi mỹ nhân cũng rất thơm à!
Đào Tửu buồn bực không cam lòng miễn cưỡng lùi lại hai bước, trong lòng lại thăm hỏi đại lão ngàn lần.
Nhưng nàng vẫn nâng tay áo mình lên ngửi ngửi, quả thật không có mùi.
Đại lão chính là chuyện nhiều, sạch sẽ quá mức đi.
Giáo Chủ đại nhân thấy hành động của nàng như vậy, có lòng tốt nhắc nhở: “Ở với gấu trong một thời gian dài, cho dù là hồ ly cũng sẽ trở nên ngu ngốc.”
Cái gì!? Nếu như nói vừa rồi chỉ là ghét bỏ, thì bây giờ đây chính là một cuộc công kích cá nhân điển hình đó.
Đào Tửu bị công kích rất là không phục, tức giận nói: “Sư phụ, lời này của người là có ý gì? Ta làm sao lại ngu ngốc, hơn nữa người gấu bọn họ trêu chọc người?”
“Không ngu ngốc sao?” So với sự tức giận của Đào Tửu, vẻ mặt của Giáo Chủ đại nhân lại rất thờ ơ: “Vi sư nói trên người ngươi có mùi ngu ngốc, ngươi thật sự đi ngửi, đây không phải là ngu ngốc hay sao?”
!!!
Thì ra là nói cái ngu ngốc này, bản lĩnh hại người của đại lão thật sự là càng ngày càng trâu bò.
Hiểu rõ ý của đại lão, Đào Tửu quyết định không so đo với hắn, chỉ mở miệng nói: “Sư phụ, không phải người nói chuẩn bị vũ khí cho ta sao, để ta xem qua một chút.”
Giáo Chủ đại nhân nhướng mày, đúng là hiếm có, tiểu nha đầu như vậy mà lại không xù lông, hôm nay chiều theo nàng một lần.
Vì vậy, hắn lấy ra một hộp dài cổ xưa từ không gian bản mệnh của mình: “Mở ra nhìn xem.”
Đào Tửu xoa xoa tay, nhìn qua thì thấy khí tức của cái hộp này không tầm thường, bên trong nhất định là một pháp khí, nói không chừng chính là một thanh thần kiếm.
Đào Tửu kích động mở hộp ra, nhưng mà bên trong cũng không có thần khí gì hết, chỉ có một cây trâm dài bằng bàn tay, lẳng lặng nằm ở giữa hộp, làm cái hộp to như vậy càng thêm trống rỗng.
“Sư phụ. Đây có phải là vũ khí mà người chuẩn bị cho ta không?” Đào Tửu còn ôm một tia hy vọng, hy vọng rằng đại lão cầm nhầm.
Nhưng hy vọng đã nhanh chóng bị dập tắt, chỉ nghe đại lão "ừm" một tiếng: “Coi như là trả lại cho ngươi.”
Trả lại cho ta à? Trả lại cho ta cái gì?
Đào Tửu phản ứng lại trong chớp mắt, ngày đó ở Triều Ca, chính mình bảo đại lão nhớ kỹ trả lại tiền.
Cho nên, cây trâm này chính là dùng để trả nợ à?
Đào Tửu cảm thấy không cam lòng, cầm cây trâm lên, muốn nhìn kỹ một chút.
Nếu như nó thật sự là một thần khí thì sao, dù sao cũng là đồ do đại lão làm ra mà.
Chỉ thấy kiểu dáng của cây trâm đơn giản, giữa thân trâm màu bạc có một sợi chỉ đỏ, trên đỉnh điểm xuyết một viên trân châu, còn buông xuống mấy hạt cườm nhỏ bên dưới.
“Sư phụ, thứ này làm sao có thể dùng làm vũ khí?” Nhìn cây trâm mới bé nhỏ trong tay, Đào Tửu hỏi để cho đại lão giải thích.
Đại lão liếc nàng một cái: “Ngươi không nhìn ra?”
Đào Tửu: ???
Nàng nên nhìn thấy cái gì đây?