"Viên ngọc này ta mang lâu đến mức nhiễm cả mùi hồ ly rồi, không phải là viên ngọc sạch sẽ của người nữa, người không nên cầm nó."
Thông Thiên nghe được câu này không khỏi bật cười, tiểu nha đầu lại bắt đầu bướng rồi.
Thế là hắn cố ý tới gần nàng một bước, môi mỏng hơi nhếch lên: "Chẳng lẽ ngươi muốn vi sư tự mình tới lấy?"
Mặc dù ngữ khí của đại lão bình thản, nhưng Đào Tửu lại nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh.
Thế là nàng vội vàng chữa lại: "Không không, đồ nhi tự mình lấy."
Vừa nói nàng vừa tháo viên ngọc trên cổ mình xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Đây, trả người." Đào Tửu chậm chạp đưa tay về phía đại lão, dường như hận không thể đem cái động tác có thể hoàn thành trong một giây này kéo dài thêm mấy phút.
Thông Thiên nhìn động tác và sắc mặt của nàng, giống như là những lão phụ thân đưa con tới để tu hành, chính là loại cảm giác dù không muốn bỏ lại nhưng không thể không nén đau thương bỏ đi những thứ yêu thích, biểu hiện của cái tâm trạng này đang được phát huy vô cùng tinh tế nha.
Hắn đột nhiên cảm thấy tiểu đồ đệ thật là quá đáng yêu.
Thế là hắn có ý định làm kẻ xấu một lần, đưa tay nắm chặt cánh tay của nàng, tay kia tách ngón tay nàng ra, lấy đi viên ngọc trong lòng bàn tay.
Thấy ánh mắt của tiểu đồ đệ vẫn còn lưu lại trên viên ngọc trong tay mình, hắn trực tiếp đem ngọc bỏ vào trong túi bách bảo.
Quả thật thấy ánh mắt của tiểu nha đầu càng thêm tức giận, má còn hơi phồng lên, khiến hắn không nhịn được muốn bóp một cái.
Có điều là một thánh nhân, loại chuyện như bóp mặt này hắn sẽ không làm, ít nhất là sẽ không làm lúc nàng đang thức.
Nhìn bộ dạng tức tối của tiểu nha đầu đủ rồi, sợ làm nàng tức giận thêm, giáo chủ đại nhân quyết định hôm nay không trêu chọc đồ đệ nữa.
"Yên tâm, ngọc này vi sư chỉ mượn thôi, hai ngày sau sẽ trả cho ngươi."
Quả nhiên Đào Tửu nghe xong lời này, lập tức cảm thấy mình đúng là nghĩ quá nhiều, chuyện bé xé ra to, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Sư phụ tốt xấu gì cũng là thánh nhân, không có lý do gì lại đi đòi lại món quà đã tặng, mình đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà.
Nàng đang nghĩ không biết có nên làm nũng với đại lão, bù đắp lại chuyện sai trái vừa rồi thì đại lão lại nói: "Cái này vi sư còn nhiều, chỉ là quên mất để ở chỗ nào, đợi ta nhớ lại rồi cho ngươi mấy viên, lần sau đừng trẻ con như vậy, trông rất là hẹp hòi."
"Ta á?"
Đào Tửu chỉ muốn chửi, mẹ nó chứ, hóa ra hắn cố ý dùng nàng để tiêu khiển hả? Còn nói nàng hẹp hòi?
Vậy mà nàng còn khen hắn có phong thái của thánh nhân, thánh nhân cứt chó thì có!
Thấy tiểu đồ đệ phải kiềm chế cơn giận, giáo chủ đại không cũng không chọc giận nàng nữa, chỉ nói: "Vi sư muốn đi bế quan mấy ngày, dạo này ngươi đến chỗ Vân Tiêu ở đi."
"Ừm, biết rồi." Đào Tửu trong lòng vẫn còn tức giận, nói xong lời này liền quay người ra khỏi cửa.
Cũng không có chú ý ở phía sau, giáo chủ đại nhân kia cả lông mày lẫn khóe miệng đều nhếch lên.
Ai da, tiểu nha đầu lại tức giận rồi, xem ra lúc đó phải dỗ dành thật tốt mới đúng.
Giáo chủ đại nhân im lặng thở dài, đóng cửa điện, đi ra ngoài.
Mà Đào Tửu sau khi rời Bích Du Cung cũng không đến Tam Tiên Đảo chỗ Vân Tiêu mà trực tiếp đến Triều Ca, đô thành của triều nhà Thương.
Nàng muốn đi xem vị hồ ly ngàn năm nổi tiếng trong lịch sử kia một chút, để xem nàng với tiểu hồ ly ấy ai đẹp hơn ai.
Sau khi đến Triều Ca, Đào Tửu hóa thành một chàng trai, trước tiên tìm một quán trọ để lấp đầy cái bụng, thấy trời cũng tối rồi nên trực tiếp thuê phòng để ngủ lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đào Tửu chưa vào cung đã nghe được tin đồn liên quan đến Đát Kỷ.
Đương nhiên, trong lời đồn không có nói đến Đát Kỷ*, nhưng chuyện này không thể không có liên hệ với nàng ta.
*Hình tượng phổ biến nhất về Đát Kỷ có lẽ là sự tích do hồ ly tinh hóa thành. Trong nhiều câu chuyện cổ đến tiểu thuyết, sân khấu, bà luôn được mô tả là kỹ nữ có nhan sắc kiều diễm làm mê đắm lòng người, thuộc hàng đại mỹ nhân của Trung Hoa. Tuy nhiên, do là yêu tinh và có nhiều hành vi trực tiếp hoặc gián tiếp làm chết quá nhiều người, nên dân gian thường gọi bà là yêu cơ.
Bởi vì, Khương hoàng hậu bị phế.
"Được đó, có năng lực đó, mới tiến cung có mấy ngày đã để vợ cả chính thức nghỉ việc."
Đào Tửu cảm thán như vậy, rồi biến thành một tiểu hồ ly chạy vào hoàng cung.
Sau khi thấy qua mấy thị nữ trong cung vua, nàng lại hóa trang thành một thị nữ. Thậm chí nàng còn mấy lần thay đổi diện mạo trước gương.
Đến tận lúc trong gương xuất hiện một gương mặt rất bình thường không có gì đặc biệt, chính là kiểu bình thường đến mức nhét vào trong đám đông liền không ai có thể nhận ra được, Đào Tửu lúc này mới vừa ý.
"Bây giờ ta liền đi nhìn xem Yêu Cơ Đát Kỷ này đẹp đến mức nào, so với sư phụ của ta cũng không thể đẹp hơn được."
Đào Tửu nói thầm trong lòng, lại chợt nhớ ra mình cũng không biết Đát Kỷ ở chỗ nào.
Thế là nàng lại gọi Tri Chích, Tri Chích đang thỏa thích chơi đùa nên căn bản không có nghe nàng nói.
"Hay thật đấy, lại lờ ta đi!" Đào Tửu cười lạnh trong lòng, trực tiếp mở hình thức kêu gọi khẩn cấp ra.
Nói đến cái kêu gọi khẩn cấp này, đây là nàng lần trước vô tình phát hiện ra nó.
Cứ như vậy, Tri Chích ở đầu bên kia đang chơi đến phần quan trọng của trò chơi thì bị ngắt kết nối.
Đào Tửu chỉ nghe thấy trong đầu mình truyền đến một giọng nói: "Má! Cái quỷ gì vậy, sao màn hình lại đen thui hết rồi!"
Tiếp đến liền nghe được một âm thanh nữa vang lên, chắc là tức giận đến mức đem máy chơi game ném luôn lên mặt đất rồi?
Ai bảo ngươi không để ý tới ta! Đáng đời! Đào Tửu cười thầm trong lòng, lại nói với Tri Chích: "Tri Chích, chuyện gì vậy, ngươi sao thế?"
Tri Chích nghe thấy giọng Đào Tửu cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nó chơi game mải mê đến mức đã sớm quên mất mình lúc đầu lờ Đào Tửu đi.
"A, không có gì, chỉ là máy chơi game bị trục trặc thôi."
Giọng nói của Tri Chích có chút bực tức, mở mắt xem xét chỗ Đào Tửu đang ở, liền bị kích động đến mức chửi thề.
"Cái khỉ gì đây! Đào Tửu! Sao ngươi lại chạy đến chỗ này!"
Đào Tửu bị nó hét đau đến mức nổ não, vội nói: "Ngươi nhỏ giọng một chút, ta không phải chỉ là muốn đến xem Đát Kỷ sao, ngươi kích động như thế làm gì?"
"Xem Đát Kỷ?" Tri Chích phản ứng lại ngay: "Đừng nói là ngươi muốn thay đổi tình tiết gì đấy nhé? Ta nói cho ngươi biết, chuyện này tuyệt đối không được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc tiến hành nhiệm vụ!"
Bị Tri Chích nhìn thấu ý đồ, nàng liền giả vờ làm bộ dáng oan uổng, vô cùng đau lòng nói: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ta là loại người như thế sao? Chúng là quen biết lâu như vậy rồi mà ngươi vẫn chẳng biết chút gì về ta, thật sự là làm cho người khác rất buồn!"
Tri Chích có một nhược điểm, đó chính là không thể nhìn được nữ nhân khóc lóc kể lể, dù là lớn hay bé, khóc thật hay khóc giả thì cũng đều như vậy.
Quả nhiên, nó vội vàng nói: "Ai nha ai nha, ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ ngươi, ngươi đừng buồn nữa."
Đào Tửu thấy được như ý muốn rồi, lập tức lại cười hì hì: "He he, ta biết ngươi là tốt nhất, ngươi so với tên sư phụ kia đúng là tốt hơn nhiều."
Giáo chủ đại nhân ở ngoài kia sợ là đang hắt xì, thắc mắc có ai nhắc tới hắn?
"Được rồi được rồi, ngươi đừng khen ta nữa." Tri Chích còn có một đặc điểm, đó là không thích nữ nhân khen nó: "Ngươi không phải là muốn đi nhìn Đát Kỷ sao, còn không mau đi đi?"
"Ừm, cái này, Đát Kỷ đang ở chỗ nào?"
"Hóa ra ngươi còn không biết nàng ta ở chỗ nào ấy hả?"
"Hì hì, không phải có Tri Chích vạn năng ở đây rồi hả."
"...Chờ đi, ta cho ngươi xem một chút."
Tri Chích lật bản đồ hướng dẫn bằng trí tuệ nhân tạo ra, Đào Tửu rất nhanh đã đến được nơi mà Đát Kỷ ở - Thọ Tiên Cung.
Bây giờ đang là ban ngày, nhưng bên trong Thọ Tiên Cung của người kia lại đầy tà âm.
Đào Tửu thấy được bầu không khí không bình thường, trực tiếp ẩn thân mình tiến vào cung điện, muốn đi xem cảnh náo nhiệt.
"Oa oa, quả thực là thanh sắc khuyển mã, hoạt sắc sinh hương."
*Thanh sắc khuyển mã(声色犬马) là thành ngữ Trung Quốc: Thanh(声): Âm thanh, tiếng ca, tiếng nhạc, phiếm chỉ ca vũ; sắc(色): Sắc đẹp, nữ sắc, sinh hoạt xa xỉ; khuyển: Người giàu có, chơi bời lêu lổng, nuôi chó mua vui; mã(马): Cưỡi ngựa, chơi ngựa vì th vui. Phiếm chỉ cách sống ăn chơi dâʍ ɭσạи của giai cấp thống trị thối nát trước đây.
*Hoạt sắc sinh hương
1. Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của hoa.
2. Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh)
3. Hình dung văn thơ tranh vẽ rất đẹp giống thật.
Nhìn thấy trong cung điện quần áo bị ném sang một chỗ, bên trong còn truyền ra tiếng cười kiều mị của nữ nhân, Đào Tửu nhịn không được nói một câu đầy xúc động.
Đào Tửu sống hai đời rồi cũng chưa thấy qua tình cảnh này bao giờ, vất vả lắm mới nhìn thấy một Xuân cung sống động, đang muốn đi vào xem rõ hơn, ai ngờ đột nhiên bị người khác che mắt lại.
Cái quỷ gì đây? Hai mắt Đào Tửu tối đen, đang lúc ngơ ngác đã bị đưa ra khỏi cung điện.
Đúng lúc Đào Tửu chuẩn bị ra tay tấn công cái người đột nhiên quấy rầy lúc mình đang hào hứng, đối phương cũng đã buông nàng ra.
"Sư… sư phụ?" Trông thấy mặt của đối phương, trái tim Đào Tửu đập thình thịch.
Chẳng trách nàng vừa mới cảm thấy khí tức của người này có chút quen thuộc, nhưng nàng không đoán ra được đại lão lại xuất hiện ở đây.
Chuyện gì vậy, không phải bế quan sao? Sao bế quan mà lại tới chỗ này?
Trong lòng Đào Tửu giờ có cả trăm dấu hỏi, nhưng lúc này hỏi một câu cũng không dám, chỉ cười lỏn lẻn nói: "Ha ha, sư phụ, sao người cũng tới nơi này vậy?"
Giáo chủ đại nhân nghiêm mặt, không nói gì, con ngươi không di chuyển mà nhìn chằm chằm nàng, không phân biệt được chút tâm tình nào.
"Sư phụ, người đừng nhìn ta như vậy nữa." Đào Tửu vô thức cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy ánh mắt đại lão có chút đáng sợ, tựa hồ như muốn nhìn thấu nàng.
Nhìn dáng vẻ chột dạ đáng thương kia của nàng, Thông Thiên không nén được cười: "Thế nào ~ sợ à? Ta thấy vừa rồi ngươi thấy lớn mật lắm mà."
Vừa rồi? Đào Tửu nghĩ ngợi xem vừa rồi mình đã làm gì chứ?
A ~ Không phải là mới nãy nàng mò tới tẩm cung của Đát Kỷ, nàng muốn đi xem một chút sao!
Nghĩ tới đây, đầu óc Đào Tửu trì trệ mất một lúc.
Má ơi! Mình lại mất mặt trước sư phụ, mà lần này lại còn cực kì mất mặt nữa chứ.
Nàng đường đường chính chính là một cửu vĩ hồ, hậu duệ của hồ ly tinh thủy tổ, lại suy đồi tới mức đi xem hồ ly tinh khác câu dẫn người, còn có chuyện gì mất mặt hơn nữa chứ!
Nhưng từ trước đến nay da mặt Đào Tửu vốn dày, cho dù là mất mặt nhiều như thế, lại vẫn như cũ giả bộ cái gì cũng không biết.
"Sư phụ, ta sai rồi, ta không nên một mình lẻn ra ngoài.” Thấy đại lão vẫn dùng ánh mắt đáng sợ kia nhìn mình chằm chằm, Đào Tửu kéo tay áo của hắn làm nũng.
Nhưng hôm nay cái chiêu làm nũng luôn có tác dụng này hình như cũng không dùng được nữa.
Chỉ thấy mặt đại lão vẫn y nguyên không có biểu cảm gì, nói: "Còn gì nữa không?"
Còn gì nữa?
"Còn có ta không nên nghe người khác nói người Tô Mỹ trong vương cung dáng người cực đẹp, liền tò mò muốn đi xem."
Đào Tửu nói xong cảm thấy mình cũng thật là lợi hại, nói dối cũng thuận lợi đến như vậy, không mảy may nghe ra là đang nói nhăng nói cuội.
Nhưng giáo chủ đại nhân rõ ràng không tin.
"Chỉ là tò mò đi xem một chút?"
"Không chỉ là tò, ta còn phát hiện ra hoàng cung có yêu khí, mà ta là một hồ ly tinh, cho nên muốn đi xem hồ ly tinh kia dáng dấp có đẹp hơn ta hay không."
Đấy vốn chỉ là một câu nói rất ngây thơ, Đào Tửu cũng tùy tiện nói ra, không ngờ giáo chủ đại nhân mặt vốn đang đen sì nghe xong lời này lại cười cười.
"Không cần, ngươi không cần đi xem đâu."
"Hả?" Nhìn khóe miệng sư phụ nhà mình đột nhiên xuất hiện ý cười, Đào Tửu cảm giác hắn hơi giống Trượng Nhị hòa thượng, sao tự nhiên lại cười rồi?
Giáo chủ đại nhân nghiêm túc nói: "Vi sư giúp ngươi nhìn qua."
??? Nhìn qua á? Nhìn qua cái gì?
Không đợi nàng nghĩ xong, giáo chủ đại nhân đã bước về phía trước: "Đi thôi, chúng ta đều ra ngoài hết rồi, vậy vi sư đi dạo với ngươi."
Lúc đi dạo, khuôn mặt ưa nhìn kia cũng hóa thành một bộ dáng rất bình thường.
Đào Tửu theo sau hắn, vẫn còn đang suy nghĩ lời hắn vừa nói.
Hiểu ra rồi, nàng chợt cảm thấy vành tai hơi nóng lên, gương mặt cũng có chút xấu hổ.
Mình trước mặt đại lão còn tự so sánh hơn thua với một hồ ly tinh khác.
Đây đều là mấy cái kịch bản gì vậy, Đào Tửu nàng lại là kiểu cần dựa vào dung mạo để thắng người hay sao?
Thật sự là quá nhục nhã rồi!
Bởi vì cúi đầu lúc đi đường, Đào Tửu trong lòng giận dữ nên không chú ý đυ.ng phải tường, ấy vậy mà lại là một bức tường mềm mại.
"Ai ui!" Vì trong lòng vẫn còn tức giận, lúc đâm phải, nàng liền trút hết giận ra: "Đi đường không có mắt à!"
Nàng chưa kịp ngẩng đầu, đã nghe thấy trên đầu mình có một giọng nói trong trẻo: "Ta đứng ở đây một lúc rồi, là ngươi đâm phải ta."
Ý là, ta không đi, người đi là ngươi, người không có mắt cũng là ngươi.
Vừa nhìn thấy người kia là đại lão, Đào Tửu nhanh chóng ngạc nhiên: "Sư phụ? Sao lại là ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi là người qua đường."
Không phải mới nãy hắn cách mình tận mấy mét sao, sao lại đâm vào được!
Thấy nàng xoa xoa mũi, giáo chủ đại nhân vừa tức vừa buồn cười.
"Thấy ngươi không đuổi theo, vi sư liền dừng lại nhìn xem." Giáo chủ đại nhân một mặt giải thích, thấy mũi nàng đỏ lên còn quan tâm hỏi han: "Còn đau không?"
Lại còn nói không thấy nàng đi tới, biết là nàng sẽ đâm vào mà còn cố ý không tránh ra.
Nói xong chắc tiểu nha đầu này lại xù lông xù cánh lên mất.
Nhưng hắn cũng có chút hối hận.
Mũi của tiểu nha đầu hồng hồng, cùng với khuôn mặt này, không chỉ không đáng yêu mà còn hơi xấu nữa.
Ai da, hỏng rồi hỏng rồi.
Thế là giáo chủ đại nhân làm hỏng chuyện kia để tiểu nha đầu nắm tay áo của hắn, hai người cùng sánh bước bên nhau, cố gắng không nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng.
Đào Tửu bị hắn dắt đi, tay kia còn xoa xoa cái mũi, rõ ràng là vừa nãy lực va chạm có hơi lớn.
"Tri Chích, ta nghi ngờ sư phụ vừa nãy cố ý, rõ ràng hắn đứng ở chỗ đấy, làm gì có chuyện không thấy ta đi tới được."
Mũi đau quá nên Đào Tửu không nhịn được cằn nhằn với Tri Chích.
"Vậy thì cứ coi như là hắn cố ý đi, ngươi cũng không thể làm gì được mà."
Bị Tri Chích một câu nói toạc ra, Đào Tửu trong thâm tâm càng oán giận đại lão nhiều hơn: "Hừ, vì hắn biết ta không làm gì được nên mới cố ý!"
Cái tên cẩu sư phụ này, nàng nghi ngờ không biết có phải trên người nàng có thiết bị theo dõi hay không, nếu không tại sao nàng đi đâu hắn đều có thể biết hết vậy.
Hại nàng hôm nay không gặp được Đát Kỷ, mặc dù hôm nay cái tình cảnh kia cũng không có thích hợp để gặp mặt cho lắm.
Nhưng cứ vậy mà bị hắn mang đi, vẫn thật là không cam lòng mà a a a!"
Đào Tửu tiếp tục mắng thầm, cũng không hề biết đại lão đã liếc nàng mấy cái.
Tiểu nha đầu này hôm nay có chút yên tĩnh nhỉ? Chẳng lẽ bị đυ.ng đau đến mức tức giận rồi à?
Xem ra cần phải dỗ dành rồi.
Đúng lúc Đào Tửu vẫn đang cáu kỉnh, một xâu kẹo hồ lô được đưa tới trước mặt nàng.
"Này, ăn chút đồ ngọt đi."
Đào Tửu nhìn xâu kẹo hồ lô, lại nhìn thân hình cao mét tám của đại lão trước mặt, nhiều năm như vậy rồi, còn dùng kẹo hồ lô để dỗ nàng?
Nhưng mà, nàng đành phải ăn thôi.
"Đa tạ sư phụ." Đào Tửu nhận lấy kẹo hồ lô bắt đầu ăn, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Sư phụ, chúng ta qua lò rèn một chút đi, nhân tiện ta muốn mua cho mình một món binh khí.
Thông Thiên nghe vậy, đôi mắt sắc bất ngờ lóe lên, yên lặng chút rồi mới nói: "Không cần, vi sư đã sớm chuẩn bị một thứ cho ngươi rồi."
"Thật sao? Là cái gì vậy?" Đào Tửu nghe xong liền rất vui vẻ, đồ đại lão làm ra, nhất định là không tầm thường.
Thấy nàng vui vẻ nhiệt tình, Thông Thiên trên mặt bình thản, lộ ra một ý cười: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Sau đó hai sư trò ở lại trong thành mua vài thứ, chủ yếu là thức ăn.
Nhìn số tiền mình vất vả tích lũy đều bị tiêu hết, Đào Tửu có chút đau lòng nói: "Sư phụ, lúc về người phải trả ta đấy."
"Ừm, biết rồi."
Khi hai người trở về Bích Du Cung, giáo chủ đại nhân liền đi làm những chuyện còn đang dang dở, để mặc Đào Tửu ngẩn người ngồi đó với túi thức ăn lớn.
"Dối trá, cái đồ dối trá!" Nghĩ đến vừa nãy đại lão nói đồ này đều là mua cho nàng ăn, Đào Tửu có chút tức giận bất bình: "Tên cẩu sư phụ đó chắc chắn là không muốn ta ra ngoài đi dạo, vậy nên tiêu hết tiền của ta, mua đồ cho ta, rõ ràng là không muốn trả lại tiền cho ta mà!"
Tức quá nên Đào Tửu định ra đảo đi dạo, ví dụ như là tìm Hắc Hùng đại ca ra biển làm cái gì đó chẳng hạn.
Kết quả là đi một chuyến này, nàng liền gặp chuyện lớn rồi.