“Con không uống." Đào Tửu cười khoác tay. "Con muốn đưa cho Tần Dục một phần.” Khóe môi Đào Tửu lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Tần thiếu gia?” Dì Trương nghe vậy có chút kinh ngạc, trong chốc lát dường như vừa nghĩ tới gì đó liền nở nụ cười: "Được, tôi đi lấy cặp l*иg giữ ấm một phần cơm, tiểu thư muốn đem đi bây giờ, hay ăn cơm trưa xong mới đi?”
Đào Tửu liếc nhìn vào nhà bếp: "Bữa trưa sắp xong chưa ạ?"
“Ừm, hôm nay phu nhân không trở về ăn, buổi trưa có bốn món trong đó có một canh, hiện giờ còn đang làm món cuối cùng."
Nhà họ Lục tuy rằng có tiền, tác phong sinh hoạt vẫn rất mộc mạc, ngoại trừ công chúa Lục Minh Phỉ.
"Vậy đem những đồ ăn đã nấu xong, đóng gói mang đi cho con hai phần, con mang đi ăn cùng với Tần Dục."
Tri Chích nói, Tần Dục hiện tại vừa mới sống lại, đây là lúc cần phải che chở yêu thương nhất sao.
Ây, thực chất nguyên văn của Tri Chích là, chính là thời cơ tốt để tăng độ hảo cảm.
Chẳng qua, cô nghĩ, nếu anh là vì người khác đối với anh không tốt nên mới hắc hóa, vậy cô cần phải yêu thương chăm sóc anh tốt nhất có thể sao?
Dì Trương nghe xong lời này, càng thêm vui mừng.
Ôi chao, tiểu thư bọn họ hôm nay thông suốt sao, biết chủ động bồi dưỡng tình cảm Tần thiếu gia.
"Được, dì lập tức chuẩn bị."
Thấy cả người dì Trương tỏa ra vui sướиɠ, Đào Tửu mím môi, ai cũng rất hy vọng cô và Tần Dục ở bên nhau, ngay cả Dì trương cũng không ngoại lệ.
Vì thế cô càng chắc chắn đầu óc Lục Minh Phỉ có bệnh, nếu không có bệnh, làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?
Nếu Lưu Tử Minh thật lòng đối với nguyên chủ thì không sao, cũng có thể nói là vì tình yêu.
Nhưng người ta rõ ràng chỉ lợi dụng nguyên chủ mà thôi.
Bị lợi dụng còn chưa tính, từ ký ức cô vừa xem qua, mặc dù sau khi phát hiện Lưu Tử Minh và Trịnh Nhã Hân gian díu với nhau, Lục Minh Phỉ vẫn mong anh ta hồi tâm chuyển ý.
Thậm chí không tiếc đem chút tài sản cuối cùng ba Lục để lại cho nguyên chủ đưa cho Trịnh Nhã Hân, hy vọng cô ta có thể trả lại Lưu Tử Minh cho nguyên chủ!
Má, đúng là khuyết tật trí tuệ! Đào Tửu chỉ có thể khen nguyên chủ như vậy.
......
Hơn bốn mươi phút sau, cô lái xe đến bãi đậu xe ngầm của tòa nhà Tập đoàn Tình Thiên.
Lộ trình chỉ có hai mươi mấy phút, mà cô lái xe đi hơn nửa tiếng đồng hồ, dù đi lái xe chậm chạp như vậy, cũng khiến cô lo lắng đề phòng.
Mỗi khi Lục Minh Phỉ đi ra ngoài, chủ yếu là được tài xế trong nhà đưa đón.
Nhưng hôm nay tài xế trong nhà đưa bà Lục đi, bất đắc dĩ, cô đành phải dùng kỹ thuật lái xe mấy chục năm không dùng qua.
Nhưng cũng may Lục Minh Phỉ đã lấy bằng lái xe từ sớm.
Còn lý do Lục Minh Phỉ thi bằng lái xe?
Ha ha, vậy còn cần phải nói sao, đương nhiên là muốn lặng lẽ hẹn hò với tên cặn bã Lưu Tử Minh. Nhờ vậy cô mới có thể lái xe đi ra ngoài. Nếu không cô cũng chẳng có cách nào đi ra ngoài được.
Gửi xe xong đi tới quầy lễ tân, Đào Tửu nói với chị nhân viên ở quầy lễ tân một tiếng, rất nhanh chóng không một trở ngại đi thang máy tới thẳng tới văn phòng Tần Dục.
Cô vừa đi một lát, lúc sau hai chị lễ tân liền bắt đầu tám chuyện.
"Này, cô có cảm thấy cô Lục hiện giờ rất khác không, vừa rồi cô ấy nói chuyện với tôi rất dịu dàng."
"Lúc nãy, trên tay cô ấy hình như là túi giữ nhiệt đựng cơm, giống như vợ hiền đem cơm cho chồng vậy."
"Wow, tổng giám đốc chúng ta cuối cùng cũng có mùa xuân rồi sao!"
......
"Lục... Lục tiểu thư, cô tới tìm Tần tổng sao? "Đào Tửu vừa ra khỏi thang máy, trợ lý của tổng giám đốc là Tiểu Lý ra đón tiếp.
Đối phương nhìn thấy cô hình như rất kinh ngạc?
Đào Tửu "Ừ" một tiếng, mỉm cười nói: "Tần Dục có ở đây không?”
“... Có ở đây!" Tiểu Lý nở nụ cười, hình như Lục tiểu thư đến đây không phải tìm Tần tổng cãi nhau, anh ta có nên nhắc nhở cô trước không nhỉ?
“... Ây, Lục tiểu thư, hôm nay tâm trạng Tần tổng có vẻ không tốt lắm." Lần sau gặp được không Lục tiểu thư?
Tôi sợ hai người cãi nhau, nô ɭệ tư bản như chúng tôi lại phải chịu đựng cơn thịnh nộ.
"Tâm trạng không tốt?" Đào Tửu mỉm cười: "Vừa đúng lúc, vậy tôi đi dỗ anh ấy.” Nói xong, cô dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, bước chân nhẹ nhàng đi về phía văn phòng Tần Dục.
Hả??? ??? Cái gì thế???
Nhìn bóng lưng cô, trong đầu Tiểu Lý toàn là dấu chấm hỏi, Lục tiểu thư lúc nãy vừa nói cái gì?
Cô đi dỗ Tần Tổng?
Cô vừa nói là dỗ dành sao? Hay tai anh ta hôm nay có chút không ổn?
Không được, chuyện này nên nói liền cho Anh Kiệt mới được.
Anh Kiệt là thư ký cũng là bạn thân của Tần Dục, hôm nay ra ngoài đàm phán hợp đồng với người khác, nếu không hôm nay Đào Tửu khó có thể thuận lợi đến văn phòng Tần Dục .
Đi tới cửa văn phòng Tần Dục, cô lễ phép gõ cửa.
"Vào đi." Bên trong truyền tới một giọng nói lạnh lùng, Đào Tửu đẩy cửa vào.
Nghiêng về phía cửa, là một bàn làm việc màu đen thuần túy, người đàn ông trước bàn nhìn chằm chằm vào laptop trước mặt, vẻ mặt chuyên chú mà lạnh lùng, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút.
Đào Tửu đi vào, đem đồ đạc trong tay đặt lên bàn trà bên kia.
Sau đó cô đi đến bàn của anh, vươn tay gõ nhẹ mặt bàn.
Có lẽ do bị làm phiền, Tần Dục nhướng mày, ngẩng đầu muốn nổi giận, lập tức nhìn thấy người trước mặt, cả khuôn mặt lập tức chuyển sang màu đen.
"Sao cô lại ở đây?" Đồng tử anh co rụt lại, ngữ khí lạnh lùng, tựa hồ đang đè nén cái gì đó.
Đào Tửu cười ngọt ngào: "Em mang cơm cho anh, như thế nào, không hoan nghênh.” Nói xong, cô còn cúi người xuống, vươn một tay muốn nhéo mặt anh.
Ừm ~ Cảm nhận lúc nãy là khí tức quen thuộc, cũng không biết lúc nhéo lên, không biết có da mặt có dày như tiểu ma quân kia không.
Tần Dục không đề phòng, bị cô nhéo một cái.
Cuối cùng anh cũng phản ứng, anh vung tay cô ra, ánh mắt nhìn cô đầy sự tức giận.
“Cô làm gì vậy!”
Thấy cả người anh đều tỏa ra một khí tức "Đừng chọc vào tôi", Đào Tửu bĩu môi, tự nhiên thu tay lại, còn xoa xoa ngón tay, giống như đang hồi tưởng lại xúc cảm vừa rồi.
Haizz, cảm giác không giống như Tiểu ma quân.
Bộ dáng hiện tại của anh, cũng là gu của cô.
Đối với người mình thích, cô luôn rất bao dung, mặc dù mặt đối phương thối đến thế nào, cô vẫn nguyện ý dỗ dành anh.
"Đừng tức giận nha, em thật sự đem cơm cho anh." Đào Tửu thản nhiên cười, chỉ lên bàn trà cách đó không xa: "Em còn mang theo canh nữa, anh có muốn nếm thử không?”
Nhìn hành động của cô, thần sắc Tần Dục càng thêm cổ quái, Lục Minh Phỉ hôm nay hình như có chút kỳ lạ?
Chẳng lẽ là bởi vì anh quay trở về, nên câu chuyện kiếp trước hiện giờ bị sai lệch, cho nên tính cách Lục Minh Phỉ không giống kiếp này?
Hừ, mặc kệ như thế nào, lòng người cũng sẽ không thay đổi.
Cho dù Lục Minh Phỉ biểu hiện tốt đến đâu, đối với anh khẳng định sẽ không thay đổi, anh nhất định không thể bị bề ngoài của cô mê hoặc!
Nghĩ tới đây, trong mắt Tần Dục hiện lên một tia u ám.
Hôm qua anh vừa trở về, còn chưa rảnh đi tìm cô tính sổ, không ngờ hôm nay cô đã tự mình đưa tới cửa.
"Ồ, phải không?" Tần Dục lạnh lùng nói: "Lục đại tiểu thư, sao hôm nay cô tự nhiên lại tốt bụng vây?”
“Đúng vậy." Đào Tửu gật gật đầu, hình như không nghe ra lời châm chọc trong lời nói của anh, vẫn mỉm cười như cũ: "Hơn nữa sao gọi là tốt bụng, em đưa cơm cho vị hôn phu của mình, không phải chuyện nên làm hay sao? "
Vị hôn phu?
A, Tần Dục nhịn không được cười lạnh, kiếp trước anh chưa từng nghe cô xưng hô với mình như vậy.
Hiện giờ ba chữ này từ trong miệng cô nói ra, thật sự châm chọc biết bao nhiêu.
Nhìn bộ dáng kia của anh. Đào Tửu nhìn là biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Không lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây?
Mặc kệ trong lòng anh nghĩ như thế nào, vở kịch cô đang diễn không thể ngừng lại.
Vì vậy, cô tự mình đi bày thức ăn: "Vậy hiện giờ, anh có ăn hay không, mới hơn một giờ thôi, anh không thấy đói sao?"
“...”
Ngửi thấy mùi thức ăn, quả thật làm cho Tần Dục đói bụng.
Anh thường xuyên làm việc không biết mệt mỏi, ngoại trừ có tham gia bữa tiệc tối hoặc trở về nhà cũ, bữa trưa và bữa tối hầu như không ăn đúng giờ.
Bình thường cũng không cảm giác đói gì, nhưng hôm nay anh nhìn đồ ăn trên bàn trà có chút mê hoặc.
Nếu Đào Tửu biết suy nghĩ trong lòng anh, chắc chắn cười nhạo anh, điều đó là hiển nhiên, bình thường anh đều ăn thức ăn nhanh để nhanh chóng quay về làm việc, sao có thể so sánh với món ăn gia đình bổ dưỡng của nhà cô làm được chứ?
"Này, anh thật sự không tới ăn sao?"
Sau khi bày xong tất cả món ăn ra, thấy người nọ không muốn đứng lên, Đào Tửu đứng dậy đi qua.
“Chẳng lẽ còn muốn em đút cho anh ?”
“...!”
Tần Dục bị lời nói của cô làm cho hết hồn, ngước mắt lên nghi ngờ, rồi còn trừng mắt nhìn cô một cái.
Hôm nay cô gái này thay đổi quá lớn!!!
Đây là lời nói của một “công chúa’’ chảnh chọe có thể nói ra sao?
"Anh trừng em làm gì vậy?" Đào Tửu chớp mắt, dường như hiểu ra gì đó cô nói: "A ~ em biết rồi.”
“Anh cảm thấy chuyện này, không thể nói ra đúng không?”
"Nếu bị cấp dưới của anh biết, bọn họ sẽ trêu chọc anh, tổn hại hình tượng của anh."
Thấy cô nói nghiêm trang, Tần Dục không thể nhịn được nữa.
“Cô câm miệng!”
Anh biết, cô cố ý hãm hại anh, khiến người ta chê cười anh.
Ây, lại hung dữ với cô!
"Câm miệng sao ăn cơm được?" Đào Tửu híp mắt lại, đưa tay muốn kéo anh đứng lên.
Hừ, anh chẳng phải ghét cô đυ.ng vào sao, vậy cô lại càng muốn lại muốn đυ.ng vào.
Đối mặt với móng vuốt mà cô đưa tới, Tần Dục ngay đứng lên còn mang cái ghế nép sang một bên.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Ngữ khí thật sự chán ghét.
Tần Dục cảm thấy, Lục Minh Phỉ hôm nay cô có bệnh đúng không, anh quát mắng hung dữ như vậy, cô không những không tức giận còn cười xinh đẹp như vậy?
Đào Tửu: "Em chỉ muốn ăn cơm với anh, anh làm việc bận rộn như vậy, thường xuyên không ăn đúng giờ, dễ bị bệnh dạ dày."
Ánh mắt cô vô tội, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu quan tâm chăm sóc, khiến trong lòng Tần Dục trống rỗng.
Tần Dục: Xem ra quả nhiên có bệnh, còn bệnh rất nặng.
Đào Tửu nếu biết anh nghĩ như vậy, nhất định không nhịn nhục mà đánh một cái vào ót của anh.
Đối xử tốt với anh mà anh nói bệnh? Bà đây nhìn anh mới có bệnh, loại bệnh cuồng ngược đãi!
Thấy đối phương lại muốn kéo anh, Tần Dục rốt cục thỏa hiệp: "Được rồi, tôi có thể tự ăn.”
Không phải là chỉ là ăn cơm thôi sao, không lẽ cô còn có thể hạ độc anh?
Hơn nữa, Lục Minh Phỉ này hình như có chút khác so với kiếp trước, chỉ cần cô không quá đáng, anh sẽ cân nhắc chơi đùa với cô.
Đào Tửu thấy anh đứng dậy, trong mắt hiện lên ý đồ đã thực hiện.
Ây nhóc con, hận cô thì sao chứ, còn không phải ngoan ngoãn nghe lời cô sao.
"Nè, rau xanh bổ sung vitamin, anh nên ăn nhiều hơn một chút." Đào Tửu hết phân nửa rau xanh trong hộp đưa cho Tần Dục.
Cô nhớ rõ, tiểu ma quân không thích ăn rau xanh.
Sư phụ cũng vậy, trong trí nhớ của cô và sư phụ dùng bữa với nhau, hình như sư phụ cũng không gắp rau xanh ăn, tuy rằng những món ăn khác sư phụ cũng chỉ một miếng.
Quả nhiên, Tần Dục nhìn thấy rau xanh trong chén, nhíu nhíu mày, bộ dáng ngày càng khó chịu.
Thấy anh cầm đũa, muốn gắp rau xanh bỏ ra, Đào Tửu vội vàng nói: "À ~ thì ra là anh không thích ăn rau xanh, em nghe nói đàn ông không thích ăn rau xanh tính khí lúc nào khó chịu, hèn chi hôm nay nhìn anh có vẻ khó chịu......"
Chắc do Đào Tửu nói chuyện quá nhiều Tần Dục nhịn xuống, gắp rau xanh bỏ vào miệng ăn.
Vừa ăn vừa lạnh lùng nói: "Ai nói tôi không thích ăn, đừng tỏ vẻ là cô hiểu rõ tôi.”
...... Đào Tửu phồng má, còn ra vẻ nữa chứ.
Cô híp mắt cười: "Anh thích ăn vậy là tốt rồi, vậy sau ngày mỗi ngày em đều đem cho anh. ”
... Tâm trạng Tần Dục lập tức bất ổn.
"Ý của cô là, cô mỗi ngày đều đến?"
Thấy anh hỏi như vậy, giống nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Đào Tửu cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng vậy, anh không biết chăm sóc bản thân như vậy, dĩ nhiên mỗi ngày em phải đem cơm chứ.”
Không nghe được đáp án mà anh muốn, Tần Dục đen mặt: "Ai nói với cô tôi không chăm sóc bản thân?” Nực cười, năm nay anh 28 tuổi rồi, vậy mà cô mở miệng nói anh không biết chăm sóc bản thân!?
Đào Tửu nhíu mày, khó hiểu nói: "Việc này còn phải đợi người khác nói sao? Đã gần hai giờ rồi, anh còn chưa đi ăn cơm, hơn nữa anh thường xuyên làm việc tới rạng sáng, nhiều lúc anh còn ngủ lại ở công ty, vậy là chăm sóc bản thân sao?"
"..." Những thói quen này của anh không phải ngày một ngày hai, trước đó cô chẳng phải không quan tâm sao?
Không lẽ việc này ở kiếp này, cô cũng biết sao?
"Cô đem cơm cho tôi bao lâu rồi?"
"Hả?" Đào Tửu không hiểu ý của anh.
"Tôi hỏi cô, đây là lần thứ mấy cô đem cơm cho tôi?"
"Lần đầu tiên" Đào Tửu đáp, sau đó cô lập tức phản ứng lại mói: "À ~ có phải anh cảm thấy hôm nay em mới tới, cảm giác em không có thành ý, thậm chí đặc biệt dối trá?”
“Anh yên tâm, lúc trước là do em không rõ lòng mình, không quan tâm đến anh, nhưng hiện tại em hứa mỗi ngày đều đem cơm cho anh, không bao giờ để cho anh có cảm giác ủy khuất nữa."
Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc cam đoan, Tần Dục cảm thấy thế giới này có chút diệu kỳ.
"Rốt cuộc là cô đang nói cái gì..." Anh xoa xoa huyệt thái dương, đây là Lục Minh Phỉ mà anh quen biết sao?
Nếu như không phải anh còn nhớ rõ, lúc trước cô đối xử với anh như thế nào, anh đều phải cảm thấy cô thật lòng vì anh.
Mà Đào Tửu hình như quyết tâm muốn làm rối loạn đầu óc Tần Dục, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại, làm ra vẻ mặt hối hận vô cùng.
"Em biết, lúc trước tính tình em không tốt, cảm thấy anh sẽ không dỗ dành em làm em vui vẻ, nên đã vô tình làm rất nhiều chuyện làm tổn thương anh..."
"Nhưng anh yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa." Nói đến đây, vẻ mặt cô kiên định, còn chắc chắn nói: "Em nhất định sẽ thay đổi, đối xử tốt với anh, để cho anh yêu em thêm một lần nữa!”
Nhất định thay đổi?? Yêu cô??
Sắc mặt Tần Dục tối sầm lại, anh đã yêu cô từ khi nào vậy?
Cho dù là kiếp trước, anh chỉ xem cô là em gái, hơn nữa quan hệ hai nhà không tệ, anh cần một vị hôn thê, mà cô vừa vặn thích hợp thôi.
Ở kiếp trước, nếu Lục Minh Phỉ không muốn gả cho anh, cho dù có hôn ước, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp giải trừ. Là chính cô nguyện ý, gả cho anh, rồi lại phản bội anh, đây mới điều mà anh hận nhất.
Nhưng việc này… có vẻ rất khác so với đời trước? Chẳng lẽ do kiếp trước quá thảm, ông trời vì muốn bồi thường cho anh, cho nên làm cho Lục Minh Phỉ nghĩ đến anh.
Nghĩ như vậy, tức giận trong người Tần Dục cũng hạ bớt.
Dù sao sống lại một lần nữa cũng không dễ dàng, chỉ cần đối phương không tìm đường chết, anh cũng không nhất định phải lấy mạng của bọn họ.
Lúc này Tần Dục vừa sống lại, tuy rằng có thù hận xen lẫn tức giận, nhưng vẫn chưa đến mức hoàn toàn chán ghét thế giới này.
Hiện giờ, tam quan của anh cũng hoàn toàn bình thường.
Đào Tửu thấy sắc mặt anh có vẻ dịu được, biết lời nói của mình có chút tác dụng.
Vì vậy, cô tiếp tục nói: "Bây giờ anh không tin em cũng chẳng sao, em nhất định sẽ cho thấy anh thấy lòng thành của em."
“Được rồi,em không nói nữa, anh nhanh ăn cơm đi, nếu không xíu nữa cơm nguội mất." Nói xong, cô lại gắp một đũa thức ăn cho anh, lần này gắp toàn là thịt.
Nhìn hành động của cô, tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng trên mặt Tần Dục cũng không lộ ra biểu hiện gì.
Động tác tao nhã ăn thức ăn trong chén xong, vừa mới bỏ đũa xuống, Đào Tử liền đưa qua một chén canh nóng.
"Món canh này rất ngon, đối với loại người thường xuyên thức khuya như anh, rất bổ dưỡng, anh nếm thử đi ~"