Về phía gần chỗ thang máy, người ngồi đó là mẹ của nguyên chủ Lục Minh Phỉ.
Đào Tửu vừa ra khỏi thang máy, mẹ Lục liếc mắt một cái là nhìn thấy cô, vội vàng vẫy tay nói: "Phỉ Phỉ mau tới đây, Nhã Hân đợi con một lúc lâu rồi.”
Nhìn người phụ nữ khí chất thanh nhã kia, Đào Tửu mỉm cười đi qua, ngọt ngào gọi một tiếng "Mẹ", bộ dáng ngoan hiền.
Mẹ Lục nhìn cô hai lần, trong lòng có chút buồn bực, không biết vì sao, bà luôn cảm thấy hôm nay Phỉ Phỉ có hơi kỳ lạ?
Có lẽ là do cô buộc tóc, mặc quần áo tao nhã thanh lịch, còn ngoan ngoãn nhu thuận gọi bà là "mẹ"?
Mẹ Lục vừa nghĩ tới liền hỏi ngay: "Hôm nay con nghĩ như thế nào mặc cái váy này, trước kia không phải chê nó quá đơn giản sao?”
Mẹ Lục vẫn nghiêng về phong cách đơn giản thanh lịch, chiếc váy trên người Đào Tửu mặc hiện giờ là bà mua, nhưng cô con gái bảo bối của mình không thích, hết lần này tới lần khác phải ăn mặc như một cô công chúa nhỏ.
Thấy cô mặc thành công chúa nhỏ mà vui vẻ như vậy nên bọn họ cũng tùy cô.
"Mẹ, trước kia con quá ấu trĩ, mắt thẩm mỹ hơi lạ, hiện tại con phát hiện, những kiểu dáng đơn giản như vậy mặc lên cũng rất đẹp…"
Tuổi nguyên chủ là 24 tuổi rồi, lâu lâu mặc thì rất đáng yêu, nhưng mỗi ngày đều mặc như vậy, cô cũng chịu không nổi.
Mẹ Lục vừa nghe, cảm thấy rất vui mừng, con gái bà rốt cục cũng thông suốt, đỡ phải làm bà lo lắng, sợ gả đến Tần Gia bị người ta ghét bỏ.
"Được rồi, con biết vậy là tốt rồi.’’
Bà Lục cười đứng dậy, nói với Trịnh Nhã Hân bên cạnh: "Nhã Hân à, nếu Phỉ Phỉ đã xuống, các con chơi với nhau đi, dì đi đem canh mẹ Trương nấu đưa cho ba Lục trước . "
“Dạ dì Lục, tình cảm của người và ba Lục thật tốt."
Trịnh Nhã Hân tự nhiên hào phóng nói chuyện lễ phép, thấy Đào Tửu, vội vàng mở túi bên cạnh ra.
"Phỉ Phỉ, lần trước không phải cậu nói muốn xem vở nhạc kịch "Tình yêu vĩnh hằng" sao, vừa lúc mình nhờ người mua được vé của bọn họ, ngày mai ở sân vận động, ngay tại nhà hát Happy ở trung tâm thành phố."
Thấy cô ta cười đưa tới hai vé, Đào Tửu miệng nhếch lên, nhận lấy nói: "Cám ơn cậu nha.”
Hừ, trong trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ căn bản không thích xem nhạc kịch, bởi vì Lưu Tử Minh thích, nguyên chủ mới muốn hẹn anh ta đi xem.
Ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh Trịnh Nhã Hân, Đào Tửu tiện tay đặt hai tấm vé lên bàn trà, lấy điện thoại di động ra, tính toán tặng chút quà cho vị hôn phu đen tối của mình.
Trịnh Nhã Hân tiến lại gần, thấy cô đang xem hoa tươi, cười nói: "Phỉ Phỉ, cậu muốn mua hoa, có phải muốn tặng Lưu học trưởng không?"
“Hửm???”
Đào Tửu nghe xong nhíu mày lại, dựa theo ký ức kiếp trước của nguyên chủ, cô cho rằng Trịnh Nhã Hân ở cùng một chỗ với Lưu Tử Minh là chuyện của sau này, hiện giờ xem ra bọn họ đã sớm ở chung với nhau?
"Không phải." Cô thản nhiên đáp lại, trả lời thẳng thắn: "Là cho Tần Dục, vị hôn phu của mình. "
"Hả?" Trịnh Nhã Hân mơ hồ không thể tin được: "Phỉ Phỉ, không phải cậu không thích Tần Dục sao, cậu nói nhìn anh ta nhìn vừa lạnh lùng vừa hung dữ, anh ta không chút tìm hiểu tâm tư của con gái, mỗi lần ở chung với anh ta, đều khiến cậu tức giận.”
Vừa lạnh lùng vừa hung dữ? Đào Tửu nhíu mày, ồ khiến cô mở mang tầm mắt.
"Phỉ Phỉ, có phải anh ta ép cậu tặng hoa cho anh ta không?" Thấy cô không nói lời nào, Trịnh Nhã Hân lại tiếp tục nói.
"Mình nghe nói bình thường anh ta đối xử với cấp dưới rất nghiêm khắc, lần trước còn mắng một nữ nhân viên bật khóc."
Đào Tửu hơi nghiêng mắt nhìn Trịnh Nhã Hân, có chút kỳ quái nói: "Thân là tổng giám đốc công ty, đối đãi với cấp dưới nghiêm khắc không phải là chuyện bình thường sao?"
"Hả?" Trịnh Nhã Hân có chút bất ngờ không kịp phản ứng.
Nếu là trước đây, cô ta nói như vậy Lục Minh Phỉ chắc chắn mắng Tần Dục, nói anh ta hung dữ còn khó chịu.
Không đợi cô ta hiểu ý, Đào Tửu tiếp tục nói: "Trước kia mình không thích anh ấy lắm, nhưng hiện tại mình đã đổi ý.”
Đổi ý? Trịnh Nhã Hân chậm chạp vài giây, lát sau mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Đào Tửu.
"Phỉ Phỉ, ý của cậu là, cậu chuyển sang thích Tần Dục sao?"
"Đúng vậy." Thấy trong ánh mắt đối phương có chút không dám tin, Đào Tửu gật đầu.
"Anh ấy là vị hôn phu của mình, mình không thích anh ấy thì thích ai?"
"Nhưng Phỉ Phỉ, cậu không phải..."
Không đợi đối phương nói xong, Đào Tửu ngắt lời cô ta "Nhã Hân, cậu không phải bạn thân nhất của mình sao, dù mình có bất cứ quyết định gì, đều ủng hộ mình sao?”
Cô chớp chớp đôi mắt to, nhìn cực kỳ vô hại, Trịnh Nhã Hân nghẹn lời không biết nói gì cho ổn.
Trịnh Nhã Hân mở miệng, hiện giờ chỉ có thể mỉm cười, trái lòng mình mà nói: "Đó là điều tất nhiên, cậu làm cái gì mình đều sẽ ủng hộ cậu, mình lo lắng cậu sẽ bị lừa thôi. "
“Chị em tốt của mình, cậu yên tâm” Đào Tửu vỗ vỗ bả vai cô ta: "Tần Dục người này, tính tình khó gần, chắc chắn không dám nói lời dối trá gì được, anh ấy như vậy, sao có thể lừa tớ được chứ. "
“Ha ha..." Trịnh Nhã Hân phối hợp cười trừ” "Trong lòng cậu biết rõ là tốt rồi."
Suy nghĩ một chút, cô ta cũng không từ bỏ ý định nói: "Chẳng qua, quan hệ với Lưu học trưởng không phải đang rất tốt sao…?’’
“..."
Nghe nói lời này, Đào Tửu không để ý mà khoát tay nói: "Cậu không nói xém nữa mình quên mất, Lưu học trưởng bộ dạng anh ta cũng được, mình với anh ta chỉ là chơi đùa thôi, đã kết thúc rồi."
“Khụ khụ... Chơi... Chơi đùa?" Trịnh Nhã Hân bị lời nói làm cho hết hồn, không thể tin được.
Đào Tửu "Ừ" một tiếng, tiếp tục nói những lời nói không sợ làm người ta tức chết: “Cậu cũng biết mà, gia cảnh của Lưu học trưởng rất kém so với mình sao, sao có thể thật lòng với anh ta được chứ? Chẳng qua nhìn bộ dạng của anh ta có chút không tệ, nên chọc anh ta thôi.”
“... Cậu thế này... Hình như có chút..."
"Có chút cặn bã đúng không?" Thấy cô ta muốn nói lại thôi, Đào Tửu tiếp nhận lời nói, thành thật nói tiếp cô ta..
Trịnh Nhã Hân gật đầu, có chút lo lắng nhìn cô, giống như sợ cô lầm đường lỡ bước.
Đào Tửu tỏ vẻ không sao cả còn nói: "Chẳng phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao, công tử nhà giàu đùa bỡn thiếu nữ vô tri, còn lừa được thân thể và tâm can người ta, mà hiện giờ mình có làm gì đâu, cùng lắm là đi ăn cơm với anh ta có vài lần.”
Trịnh Nhã Hân thấy cô hời hợt như vậy, không kiềm chế được nữa, nhìn cô như vậy, sợ là tất cả những gì cô nói đều là sự thật.
Không được, cô ta phải nhanh chóng đem chuyện này nói cho anh Tử Minh biết.
"Phỉ Phỉ, hôm nay mình còn có việc, vé đã đưa cho cậu, vậy mình đi về trước."
"Ừm, được thôi." Thấy đối phương tìm cớ rời đi, Đào Tửu thầm nghĩ đây là ý cô muốn.
Đưa Trịnh Nhã Hân đến cửa thang máy, giúp cô ta ấn tầng đi xuống, Đào Tửu mỉm cười: “Chút nữa mình muốn đi tìm Tần Dục, chắc sẽ không tiễn cậu được.”
“...Không sao, không sao." Trịnh Nhã Hân vẫn duy trì nụ cười khéo léo, trong lòng lại nghĩ, Lục Minh Phỉ chẳng lẽ bị điên rồi sao?
Hai ngày trước không phải ở trước mặt cô ta mắng Tần Dục sao, sao hôm nay đột nhiên như biến thành người khác vậy.
Thang máy đóng lại, Đào Tửu bước đi vui vẻ trở về phòng khách.
Nhớ tới hôm nay mẹ Lục dặn dì Trương nấu canh, ánh mắt nhìn bà chớp chớp, có chủ ý.
Đi tới cửa phòng bếp: “Dì Trương, canh nấu cho ba còn không ạ?”
Dì Trương và một người dì khác đang chuẩn bị bữa trưa, thấy cô đến hỏi, vội vàng cười nói trả lời: "Còn dư, hiện giờ tiểu thư muốn uống không "
“Con không uống." Đào Tửu cười khoác tay. "Con muốn đưa cho Tần Dục một phần."