Chương 63: Chúng Ta Không Thể Rời Xa (thế giới 2 kết thúc)

Cửu Thiên Thần Lôi? Đào Tủu lạnh nhạt liếc mắt nhìn trên bầu trời: "Ngươi nói thứ trên đỉnh đầu ta sao?"

Thực ra, nàng đã sớm nhận ra điều bất thường. Từ hôm qua, khi nàng dốc sức tiêu diệt nhiều ma tu, nàng phát hiện trên trời xuất hiện rất nhiều đám mây sấm sét đen kịt.

Nhất là lúc nãy nàng gϊếŧ Phệ Huyết Ma Quân, Lôi Vân kia càng thét gầm ráo riết.

Đó là một trong những lý do tại sao nàng muốn đi vào lốc xoáy.

Nếu không tránh khỏi bị sét đánh, liền mượn sức mạnh của Cửu Thiên Thần Lôi, đập nát tà trận này.

Thứ hai, trong lốc xoáy vốn có lôi điện, cho dù động tĩnh náo loạn lớn hơn nữa, những người khác cũng chỉ cho rằng là nguồn lực của tà trận này.

Sau khi hạ quyết tâm, Đào Tửu nhìn Khải Dạ một cái: "A Dạ, ngươi đã biết ta không phải Lạc Thanh Loan, đây không phải là tu vi thực của ta, lát nữa ta đi dẫn thiên lôi phía trên, ngươi ở phía dưới tìm một chỗ trốn đi.”

“Không được!” Khải Dạ lúc này cự tuyệt: "Cho dù muốn dẫn thiên lôi, cũng nên là ta đi, làm sao có thể để cho tỷ tỷ một mình mạo hiểm."

“Tu vi của ta..."

Không đợi Đào Tửu nói xong, Khải Dạ nói lời chặn lại: "Mặc dù Tỷ tỷ có tu vi cao hơn nữa, cũng là thê tử của ta, làm nam nhân của tỷ, nếu như không thể bảo vệ tỷ được, vậy ta còn có ích lợi gì?"

Ồ... Vậy ra đây là vấn đề liên quan đến nhân phẩm và trách nhiệm của người chồng. Việc này có liên quan đến danh dự và vai trò của hắn. Vì vậy, nàng kiên quyết cứng rắn cũng không phải là cách giải quyết tốt đẹp lắm.

"Vậy được rồi, chúng ta cùng đi." Đào Tửu nhượng bộ, giơ tay hai người lên: "Giống như bây giờ, được không? Khải Dạ nở nụ cười: "Ừm, cái này cũng không khác biệt lắm.”

Đến lúc đó, nếu gặp phải nguy hiểm, tự mình chắn ở phía trước là được rồi.

Cả hai đều nghĩ như vậy.

Hai người nhanh chóng bay lên cao, cách lôi vân càng ngày càng gần... Đang đến gần hơn...

"Tỷ tỷ, cái này không giống thiên lôi bình thường." Cảm nhận được lực lượng của Lôi Vân, trong lòng Khải Dạ có một loại cảm giác rất không tốt.

"Hình như so với lôi kiếp thăng cấp của ta còn lợi hại hơn rất nhiều."

"Điều đó là đương nhiên, dù sao cũng là tà trận mà."

Đào Tửu không nói cho hắn biết sự thật, vì hắn yêu nàng như vậy,, nhất định sẽ giúp nàng ngăn cản Cửu Thiên Thần Lôi đủ để xóa sạch Nguyên Thần.

Đợi đến khi khoảng cách không còn xa lắm, Đào Tửu tạo ra thêm một ngọn lửa đơn giản, lấy ra Mộng Sinh Kiếm của nàng.

Trường kiếm màu đỏ bạc vừa xuất ra, khí thế của mây đen trên không trung càng thêm hùng hậu lớn mạnh, giống như hoàn toàn bị chọc giận.

Khóe môi Đào Tửu khẽ nhếch lên thành một nụ cười tinh quái. Nàng lập tức nhận ra, pháp khí do một vị thánh nhân cấp bậc thiên đạo như sư phụ nàng đã tạo ra chắc chắn không phải là pháp khí tầm thường.

Hiện giờ mới mới hiện thế, Thiên Đạo nhịn không được muốn xóa bỏ nó..

"Tỷ tỷ, thanh kiếm này của tỷ..." Khải Dạ muốn nói lại thôi, hắn cũng cảm nhận được, khi tỷ tỷ vừa rút thanh kiếm ra, uy thế của Lôi Vân liền tăng thêm rất nhiều, đè ép hắn mơ hồ có chút không thở nổi.

"Ngươi ở bên trong đừng đi ra." Đào Tửu dùng Tiên Thiên Cương Tráo bao bọc lấy Khải Dạ, còn mình thì cầm kiếm bay ra bên ngoài. Chỉ duy nhất bàn tay nàng còn nắm chặt lấy tay Khải Dạ bên trong cương tráo.

Thật sự với năng lực của nàng, buông tay hắn ra làm việc tốt hơn, nhưng ai bảo nàng đáp ứng hắn muốn luôn ở cùng chỗ chứ.

Vừa bước ra ngoài, Đào Tửu lập tức cảm nhận được luồng khí thế của sét đánh hùng mạnh đến kinh người. Dù bên trong cột gió không hề có gió, nhưng góc áo và mái tóc của nàng vẫn tung bay dữ dội.

Hmm...... Nàng còn bị tóc bay tán loạn đập vào mặt, thật sự là quá đáng!

Nàng một tay cầm kiếm, dùng thần thức nói với Tri Chích: "Tri Chích, cho ta mượn chút linh lực.”

“Được rồi, đến đây!”

Tri Chích hét lên một tiếng, Đào Tửu chỉ cảm thấy linh lực quanh người tràn đầy.

Nàng đem linh lực rót vào trong kiếm, vung mạnh lên không trung, trong phút chốc điện quang chợt hiện ra, ngay sau đó là tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc...

"Tỷ tỷ!" Mắt thấy sấm kia sắp bổ vào trên người Đào Tửu, Khải Dạ kinh hãi hô lên, nhưng tiếng sấm thật sự quá lớn, tiếng gào của hắn giống như giọt nước nhỏ nhoi trong biển cả, không có một chút gợn sóng.

Mà chờ hắn phản ứng lại, Đào Tửu đã nhanh chóng kéo hắn tránh khỏi luồng sét ấy, lượn vòng bên trong cột gió.

Cửu Thiên Thần Lôi tức giận vì không thể đánh trúng nữ tử, liền liên tục phóng ra hàng loạt tia chớp đuổi theo cô gái cầm kiếm. Chẳng mấy chốc, sấm sét đánh thẳng vào cột gió...

Cuối cùng, tà trận bị chém ra một đường nứt. Rất nhanh sau đó, hai đường, ba đường... Vết nứt ngày càng nhiều, bao bọc xung quanh là luồng khí đen quá nặng nề, làm sao có thể chống lại nổi.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn và nguy hiểm. Nhưng Đào Tửu vẫn kiên cường chiến đấu. Dưới sự truy đuổi của Thần Lôi, nàng vẫn từng bước phá vỡ tà trận. Oai phong của nữ tướng càng lúc càng rực sáng giữa biển lửa.

Từ từ, lốc xoáy quay càng lúc càng chậm dần, sức mạnh cũng giảm dần đi…

Cuối cùng, tà trận bị phá vỡ hoàn toàn. Mọi thứ dần trở lại trạng thái bình thường. Chỉ còn lại có cát bụi, mảnh vụn, còn có tu sĩ bị thương nằm ngổn ngang... Những lá cờ phiêu diêu tung bay...

"Chuẩn bị xong chưa?" Mắt thấy lốc xoáy sắp biến mất, Đào Tửu hỏi Tri Chích.

Theo Tri Chỉ một tiếng "Ừm", cả người Đào Tửu giống như kiệt sức, kiếm thế chậm lại, động tác di động cũng chậm lại...

Mà Khải Dạ thấy tà trận bị phá, cả người đều thả lỏng xuống, ai ngờ đột nhiên trên không trung lại vang lên một tiếng sấm kinh hoàng…

"Không!!"

Khải Dạ vừa quay đầu, liền thấy đạo lôi quang kia bổ vào trên người Đào Tửu.

Hắn muốn cười nói với nàng "Tỷ tỷ tỷ xem, trận bị phá", nhưng còn chưa kịp nói ra miệng...

Kèm theo đó là tiếng rống đau đớn từ sâu trong l*иg ngực. Thân thể vốn vững chắc của hắn bị tia sét xé toang, bắt đầu rơi xuống một cách thảm thương. Thậm chí bàn tay đang nắm chặt Khải Dạ cũng buông ra vô lực.

"Tỷ tỷ!!"

Sau khi Đào Tửu buông tay, tiên thiên cương tráo quanh người Khải Dạ biến mất theo, hắn lập tức đuổi theo nàng...

"Tỷ tỷ..." Khải Dạ ôm Đào Tửu đang rơi xuống đất, nhìn bộ dáng của nàng, hắn muốn giúp nàng lau mặt, tay lại run rẩy không khống chế được...

Đào Tửu nôn ra rất nhiều máu, trên lưng nàng cũng chảy rất nhiều máu, y phục màu trắng dần dần nhuộm đỏ...

"A Dạ, ta không thể đi cùng chàng, đi tiếp..." Sau khi được Tri Chích che phần lớn cảm giác đau đớn., nàng còn muốn dựa vào sức lực cuối cùng để chạm vào mặt hắn.

Chạm vào mặt hắn, tất cả đều bị dính máu...

Nhìn mặt hắn bị nàng làm cho dính máu, vài vết màu đỏ, nhìn rất buồn cười... Nhưng hiện giờ, nàng không thể cười nổi.

Có lẽ... sắc mặt của hắn quá mức tái nhợt, vẻ mặt vô cùng thống khổ bi thương...

"Tỷ tỷ, tỷ đừng nói gì." Khải Dạ cuối cùng cũng sờ mặt nàng.

"Ta sẽ ở cùng tỷ tỷ, chúng ta sẽ không tách ra..."

Môi hắn run rẩy, thanh âm khàn khàn lợi hại, nói đến câu cuối cùng, mang theo vài tiếng nức nở.

Có lẽ do sự bi thương quanh người hắn quá lớn, Đào Tửu bị câu nói hắn nhịn không được muốn khóc.

Nàng nhẹ nhàng nhéo mặt hắn, trên mặt nở rộ một nụ cười.

"Tên ngốc... ngươi nói đúng, chúng ta sẽ không rời xa..."

Bất cứ nơi nào hắn đi, ta sẽ luôn tìm thấy hắn, giống như lần này.

Vì vậy, đừng buồn, cuối cùng chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Đào Tửu nghĩ như vậy, nhưng Khải Dạ không nghe lọt tai, biến thành một ý nghĩa khác.

"Ừm, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa." Khải Dạ lau máu khóe miệng nàng, sau đó cúi đầu hôn lên.

Nàng nhẹ nhàng trả lời, đắm mình trong ... Thẳng đến trong thần thức truyền đến thanh âm của Tri Chích "A Tửu, ngươi mau rời khỏi thân thể này đi, Cửu Thiên Thần Lôi kia còn chưa tiêu tán, nếu còn không đi, sẽ lại bị Cửu Thiên Thần Lôi đánh tiếp đấy!!!”

Vừa rồi nó dùng linh bảo ngăn cản bảy mươi phần trăm uy lực của Thần Lôi, mặc dù như vậy, hiện tại thân thể Đào Tửu cũng không chống đỡ nổi.

Nếu là lại bị đánh một lần nữa, lần thứ hai này nó không biết có tổn thương đên nguyên thân của Đào Tửu hay không.

"Ừ..." Đào Tửu lạnh nhạt đáp lại, nguyên thần cũng rời khỏi thân thể Lạc Thanh Loan.

Mà Khải Dạ, hắn cảm giác được người trong ngực đang dần biến mất, cho đến khi đôi môi kia từ từ lạnh băng...

Một lúc lâu sau, hắn thì thầm: "Tỷ Tỷ, tỷ đã đồng ý..."

Theo lời nói của hắn, một giọt máu và một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt của hắn, rơi vào cổ tay của người trong lòng hắn...

-A a a, lấy được rồi!

Cùng lúc đó, trong không gian tuyết hồ, Tri Chích kích động nhảy nhót.

- A Tửu, nước mắt thật lòng của tiểu ma quân, chúng ta đã lấy được rồi!

Đào Tửu ngồi trên bãi cỏ, nhìn chằm chằm màn hình lớn không chớp mắt, đối với sự kích động của Tri Chích làm ngơ.

Trên màn hình kia hiển thị chính là tình cảnh bên kia Khải Dạ.

Hắn ôm "thi thể" của nàng, mặt vùi vào cổ nàng, thật lâu không chút động tĩnh gì.

Sự đau buồn đó, cách màn hình nàng đều có thể cảm nhận được.

Mà Tri Chích còn ở một bên tự nói: "Ai nha, thật sự là không nghĩ tới, vốn ta cho rằng nhiệm vụ lần này thất bại.”

“Không nghĩ tới sau khi ngươi đi rồi, tiểu ma quân kia thật đúng là sẽ rơi lệ, chảy ra huyết lệ..."

"Ai, ngươi nói xem hắn có phải hắn rất yêu ngươi..."

Ngay trong lúc Tri Chích nói chuyện, màn hình lớn trước mặt Đào Tửu đột nhiên tối sầm lại, chỉ nghe thấy trong âm thanh "oành" Một tiếng, giống như là cái gì đó nổ tung.

Đào Tửu còn chưa kịp phản ứng, nghe được Tri Chích la lên "Mẹ nó".

"Tiểu Ma Quân có phải điên rồi không! Chuyện tự bạo chân nguyên* này là đùa giỡn sao, hắn sao có dễ dàng làm như vậy?”

*Tự bạo chân nguyên là một thuật ngữ trong tiên hiệp, chỉ trạng thái giác ngộ và thông suốt về bản chất thực của vũ trụ và bản thân. Tự bạo chân nguyên là một cảnh giới giác ngộ cao siêu mà những nhân vật tu tiên, kiếm hiệp mong muốn đạt đến. Khi đã tự bạo chân nguyên, họ có thể hiểu và vận dụng được những nguyên lý sâu xa nhất của trời đất vũ trụ.

“..."

Đào Tửu thất thần, một lúc lâu, nàng mới nói: "Ngươi nói cái gì... Tự bạo chân nguyên?"

"Ừm, đúng vậy, tiểu ma quân tự bạo chân nguyên."

"Lần này thật may mắn, tà trận vừa rồi đã gϊếŧ chết không ít người rồi. Nhờ chút vận may, ta mới có thể hạ cánh xuống đất an toàn. Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe một tiếng nổ lớn, tà trận bị phá hủy hoàn toàn, không còn dấu vết."

Nói xong, Tri Chích lại thở phào nhẹ nhõm: "May mắn là lốc xoáy vừa mới xuất hiện, phần lớn tinh nhuệ Tiên Minh đã lui về, nên chưa gây ảnh hưởng quá lớn tới thế giới."

Tri Chích nói với giọng điệu thoải mái, nhưng trong lòng Đào Tửu lại có chút đau đớn.

Nàng ấn vào vị trí của trái tim mình. Có chút đau đớn, khó trách vừa nãy “hắn đã đồng ý", bởi nàng vẫn đang suy nghĩ mình đã hứa điều gì.

Hóa ra là có, hứa rằng họ sẽ mãi bên nhau.

Trong đầu, lại vang lên lời nói của tiểu ma quân khi đó.

"Tỷ tỷ, nếu có một ngày như vậy, ta sẽ chết chung với tỷ."

"Ta sẽ mãi bên tỷ tỷ, không bao giờ rời xa..."

Nước mắt Đào Tửu lăn dài, nàng vùi đầu vào trong cánh tay, hồi lâu cũng không nói gì.

Tri Chích nhìn nàng như vậy, theo bản năng im lặng, không quấy rầy nàng.

Nó có thể lý giải, dù sao có một người yêu mình như vậy, yêu đến mức dùng phương thức cực đoan để chết cùng với mình, cho dù lòng dạ có vô tâm cũng sẽ cảm động.

Một người ngoài như nó đều cảm thấy cảm động, huống chi A Tửu tự mình trải qua.

Một lúc lâu sau, Đào Tửu bình tĩnh lại.

"Tri Chích." Giọng nói của cô bình tĩnh trở lại: "Đi thôi, chúng ta đi đến thế giới tiếp theo.”

“...”

"Được."

Ngay khi Tri Chích chuẩn bị xuyên qua, nó nghe thấy nàng nói: "Tri Chích, ta có thể đưa ra một yêu cầu hay không."

“Hả? Ngươi muốn gì." Nàng đột nhiên khách khí như vậy, khiến nó có chút không quen.

"Thế giới tiếp theo, sống trong thế giới hòa bình được không, ta không muốn trải qua cảm giác bi thương này một lần nào nữa."

“Hmmmm...... Được rồi.” ~_~

Yêu cầu đơn giản này, thế nhưng A Tửu lại nói khách khí như vậy, nó có chút cảm động.

"A Tửu ngươi yên tâm." Tri Chích vỗ ngực một cái: "Ta đã sớm nghĩ kỹ rồi, thế giới tiếp theo tuyệt đối hòa bình, hơn nữa thân phận của ngươi còn là người có tiền, có thể mua đồ không ngừng."

“Ừm... Được rồi, vậy thì đi thôi.”

***Hết thế giới thứ 2***