Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Ta Yêu Thông Thiên Giáo Chủ

Chương 62: Cửu Thiên Thần Lôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tỷ tỷ, như vậy, sẽ không có ai có thể tiến vào, hơn nữa cũng sẽ không truyền ra một chút động tĩnh."

"..." Như vậy cũng được?

Nghĩ đến mình sẽ sớm rời đi, Đào Tủu cuối cùng vẫn thuận theo ý của Khải Dạ.

Nếu Liễu Sơ Sơ biết độc của nàng, chỉ là tăng thêm gia vị tình thú cho vợ chồng người ta, sợ là tức giận đến mức hộc máu .

......

Về phần chiến trường Tiên – Ma bên kia, nghe được Tiên Minh tấn công, ở ma vực, đám ma quân sợ đối phương tập kích doanh trại, vốn đã căng thẳng như dây đàn lập tức có chút mơ hồ.

"Chuyện gì xảy ra, trời còn chưa sáng, Tiên Minh tấn công sao?" Không giống như phong cách của họ.

Mặc kệ phải hay không phải, dù sao khai chiến cũng không giả được.

Bởi vì ngày hôm trước, Đào Tửu gϊếŧ mấy tên tinh nhuệ ở Ma Vực, Tiên – Ma bên này sĩ khí cao ngất trời.

Hơn nữa Khôi Lỗi Ma Quân ban đêm xông vào doanh trướng tiên tử, ý đồ muốn tổn hại thanh danh nữ thần của bọn họ, những đệ tử trẻ tuổi tức giận không thôi, hận không thể lập tức đi gϊếŧ bọn họ.

Sau khi khai chiến, thế cục cơ hồ định sẵn một bên ngã xuống, không quá hai canh giờ ma quân bị đánh muốn tan nát.

Ma vực bên kia mắt thấy tình thế không ổn, ba ma quân dẫn đầu lúc này hạ quyết định.

Thấy Tiên Minh mạnh mẽ như vậy, mắt thấy sắp đánh cho ma Vực bọn họ muốn sắp thua, trên chiến trường đột nhiên cuồng phong dâng lên, cát bụi đầy trời.

Giữa không trung, chủ sự các phái Tiên Minh trao đổi ánh mắt với nhau, vẻ mặt đều có chút nghiêm túc.

Tình hình... Có gì đó không ổn.

Chỉ trong chốc lát, trận phong ma vực tại đại thành bỗng nhiên trở nên cuồng bạo. Gió mạnh thổi ào ào, nhanh chóng quay cuồng thành một cột gió khổng lồ, hun hút vυ"t thẳng lên bầu trời. Tâm điểm của cột gió ấy còn có những tia chớp lóe lên rợn người.

Ngay lúc đó, Đào Tửu và Khải Dạ đã bước ra khỏi trướng, đứng trước trận quan chiến để quan sát tình hình. Ánh mắt của họ sắc bén, sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống bất ngờ xảy ra. Dường như một trận chiến cam go sắp bùng nổ tại nơi đây vậy.

"Lốc xoáy?" Nhìn thấy cảnh tượng kia, Đào Tửu nhíu mày: "Vẫn là phiên bản tăng cường.”

Lốc xoáy di chuyển rất nhanh, bao trùm hết thảy chung quanh, bất luận ma tu hay đạo tu cũng không may mắn thoát khỏi.

Trong lúc nhất thời tiếng kêu rên liền nổi lên.

"Nhanh, mau lui lại, tránh cột gió kia."

Người bên tiên minh rất nhanh tán lui, Đào Tửu bay về phía đám người Phệ Huyết Ma Quân.

"Tỷ tỷ!" Khải Dạ thấy thế, cũng đi theo.

Liễu Sơ Sơ ẩn thân ở giữa mọi người, nhìn thấy một màn này, hận đến cắn răng.

Lạc Thanh Loan, coi như ngươi vận khí tốt, được cổ hợp hoan kia vậy mà không khiến Lạc Thanh Loan bị làm sao.

Nhưng, vì ngươi thích làm anh hùng như vậy, ta chúc ngươi chết ở trên chiến trường này.

...

Đám người Phệ Huyết Ma Quân vốn đang xem kịch hay, lúc phát hiện Đào Tửu, nàng đã tới rước mặt.

Đợi thấy rõ người tới, vừa nghĩ đến trên người nàng còn cất giấu đại năng lực, ba người lập tức không hẹn mà cùng nhau chạy trốn.

Đáng tiếc, vẫn chậm một bước.

Đào Tửu chặn lại ba tên ma quân, rút kiếm ra chĩa ngang: "Nói đi, các ngươi đã làm gì? Lốc xoáy kinh hoàng này phải giải quyết thế nào?"

Giọng điệu của nàng lạnh lùng và sắc bén như mũi kiếm. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào ba tên ma quân, đầy vẻ đe dọa và trách cứ. Nàng muốn bắt chúng phải lên tiếng giải thích về cơn lốc xoáy đáng sợ kia. Chỉ cần chúng dám nói dối hoặc giấu giếm, nàng sẽ không do dự mà trừng trị ngay lập tức. Khung cảnh lúc này căng thẳng đến tột độ, ai cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ Đào Tửu.

Một cơn lốc xoáy?

Mặc dù chưa từng nghe đến cái tên đó, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra nàng đang nói về trận phong ma vừa xuất hiện kia.

Có lẽ vì bị dọa cho sợ hãi, hoặc là vì tâm trí đã hỗn loạn, ma quân kia trả lời một cách lúng túng và không rõ ràng. Nhưng dù sao, hắn cũng đã xác nhận đó chính là trận pháp mà Đào Tửu đang hỏi tới. Câu trả lời ấp úng này càng khiến người nghe thêm phần nghi ngờ về ý đồ của bọn chúng.

Phệ Huyết Ma Quân rất là cứng rắn nói: "Đây là ma vực cấm trận, chúng ta cũng chỉ biết phát động như thế nào, về phần giải quyết, chỉ có thể chờ tà trận kia uống no máu! Cho nên ngươi cho dù gϊếŧ chúng ta, người tu tiên liên minh các ngươi cũng phải chôn cùng!”

Đào Tửu nhíu nhíu mày, loại cảm giác bị uy hϊếp này, nàng không thích.

"Đã như vậy, vậy thì theo lời ngươi nói."

Giọng điệu của nàng lạnh lẽo vô cùng, khiến người nghe rùng mình. Không đợi mọi người kịp phản ứng, Phệ Huyết ma quân đã quỳ sụp xuống, máu tươi từ Thất Khẩu chảy ra ướt đẫm mặt đất.

"Cái này..." Đây là yêu nghiệt gì, lại lợi hại đến mức này!

Hai ma quân còn nhịn không được lạnh run.

Khi Khởi Dạ chạy tới, vừa vặn bắt gặp một màn này.

Ánh mắt hắn có chút phức tạp, tỷ tỷ, nàng... Chính xác nàng là ai?

Rõ ràng nàng nhìn qua chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, hơn nữa hắn và người bên phái Vô Vi Đạo Tông cũng hiểu rõ chuyện trước kia của nàng... Lạc Thanh Loan cũng không có kỳ ngộ* gì…

*Sự kiện lạ làm bộc phát sức mạnh

Nhưng biểu hiện thời gian của tỷ tỷ, thật sự không giống... Còn có tính tình hoạt bát đáng yêu của nàng, cũng không phù hợp với tiên tử tính tình lãnh đạm trong lời đồn kia...

Chẳng lẽ, Lạc Thanh Loan thật sớm đã chết?

Ý nghĩ vừa mới hiện lên, chỉ trong nháy mắt, Khải Dạ thản nhiên tiếp nhận.

Cho dù tỷ tỷ là ai, hắn chỉ biết hắn yêu nàng mà thôi.

"Tỷ tỷ, để ta." Hắn đi tới bên cạnh nàng, rút trường đao ra khỏi vỏ. Một nhát chém nhanh và chính xác đã kết liễu tên Phệ Huyết ma quân.

Loại người này, không nên làm bẩn tay tỷ tỷ.

Đào Tửu cười cười với hắn, nhưng rồi nàng lại quay sang liếc mắt một cái sắc lẻm về phía hai tên còn lại, khiến chúng run lên bần bật vì sợ hãi.

"Các ngươi thì sao, có nói ra cách giải quyết hung trận, hay là..."

Nàng liếc nhìn xác chết của Phệ Huyết ma quân nằm bất động trên mặt đất, rồi nhéo mũi lại với vẻ khinh bỉ, ý tứ vô cùng rõ ràng.

"C...chúng tôi thực sự...không biết gì cả." Hung Sát ma quân giờ đây hoàn toàn mất đi vẻ hung tợn, trở nên sợ hãi run rẩy. Hắn ước gì bản thân có được ngoại hình đẹp đẽ như Khải Dạ, có lẽ khi ấy đối phương sẽ tha mạng cho hắn chăng?

Khi đối mặt với cái chết, mọi oai phong của Hung Sát ma quân đều biến mất. Hắn chỉ còn biết van xin cho mạng sống của mình. Thậm chí còn ganh tị vẻ đẹp của Khải Dạ, cho rằng nó có thể cứu vớt mình khỏi tay Đào Tửu. Đối mặt hiểm nguy, bản chất hèn nhát của hắn bị phơi bày hoàn toàn.

"Đúng vậy... Chúng ta thật sự không biết." Diễm Hỏa Ma Quân đã quỳ xuống: "Cầu tiên tử tha mạng, đây đều là Phệ Huyết Ma Quân làm ra, chúng ta cũng chỉ là phối hợp với hắn!"

"Yo ~" Đào Tửu chậm rãi gật đầu: "Ta nhìn cũng đúng, các ngươi chỉ có bộ dạng hèn hạ, đúng là không bằng Phệ Huyết Ma Quân."

“Được rồi, biết các ngươi muốn sống, ta cũng không phải người có ham muốn gϊếŧ chóc.” Sau đó nàng chỉ về phía lốc xoáy đang càng ngày càng lớn kia, đang tàn sát bừa bãi ở đó: "Các ngươi đi vào đi, chuyện này coi như đã giải quyết xong.”

Nói xong, nàng cũng mặc kệ hai người bọn hắn như thế nào, đá một cước bay thẳng.

Mắt thấy hai đại ma quân biến thành chấm đen nhỏ, trong không khí hai người bọn hắn kêu lên sợ hãi, rất nhanh liền bị lốc xoáy bao phủ.

Mà khi làm những việc này ,toàn bộ sự việc xảy ra Khải Dạ bên cạnh nếu nắm tay nàng.

Đào Tửu nhìn lại, nhìn về phía hắn: "A Dạ, ngươi có sợ không?"

Khải Dạ nói: "Nàng là thê tử của ta, nàng ở đâu, ta ở đó."

"Được thôi." Nàng mỉm cười dịu dàng, đẹp đẽ hơn bao giờ hết: "Sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi vào trong lốc xoáy kia một lần."

Hai người nắm tay nhau, bay về phía lốc xoáy, đợi đến khi sắp tới gần, Đào Tửu đem vòng ngọc lúc trước lấy ra từ trong không gian Tri Chích , lấy ra Tiên Thiên Thất Tráo - một loại pháp bảo có sức công phá khủng khϊếp.

Đó là bí mật mà nàng vừa phát hiện cách đây không lâu, thì ra vòng tay sư phụ đưa cho nàng lúc trước bên trong cất giấu một pháp khí bảo hộ cho sư phụ khi hắn sử dụng lực thánh nhân để luyện hóa.

Một cái vòng tay là Tiên Thiên Thất Tráo, một cái khác chỉ là một không gian nhỏ, mặc dù khi so sánh cảm thấy kém xa so với không gian của Tri Chích, không thể dung nạp vật sống, nhưng bên trong cũng có rất nhiều bảo bối.

Thấy nàng sử dụng pháo bảo, Khải Dạ càng thêm xác định nàng không phải Lạc Thanh Loan.

Nhưng hắn không hỏi gì cả.

Hai người dưới sự bảo hộ của Tiên Thiên Thất Tráo, không chút trở ngại mà đi vào trong lốc xoáy.

Ở giữa lốc xoáy này trống rỗng, phạm vi bên trong lốc xoáy chỉ khoảng vài trăm mét

Hai người bay trên không trung, Đào Tửu nhìn thoáng qua đỉnh đầu, nơi đó mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đùng.

Tiếng gầm thét kinh hoàng từ lốc xoáy vang lên, giống như một con quái vật khổng lồ đang gào rú đe dọa. Bất cứ lúc nào nó cũng có thể lao xuống, xé nát hai người thành trăm mảnh.

"Tỷ tỷ, nếu muốn phá trận này, phỏng chừng lôi vân trên bầu trời mới là mấu chốt."

Đào Tửu ánh mắt tán thưởng nhìn hắn, lại nói: "Gọi ta là Đào Đào.”

Đào Đào là tên hồi nhỏ của nàng, mẹ nàng họ Đào, khi còn bé cha mẹ nàng ly hôn, nàng được đổi lại họ thành Đào Tửu.

Sau đó, bởi vì cha nàng nghiện rượu dẫn đến ly hôn, mẹ để sử dụng điều này như là một lời răn dạy, đặt tên cho nàng là Đào Tửu.

"Ừ?" Khải Dạ nhất thời khó hiểu, nhưng phản ứng lại, thần sắc hắn khó nén kinh hỉ.

"Đào Đào..." Hắn thấp giọng lẩm bẩm cái tên này, đây là tên thật của tỷ tỷ sao?

Nàng đem tên thật nói cho hắn biết, có phải nói rõ, nàng cũng giống như mình tín nhiệm nàng, tín nhiệm chính mình?

Thấy hắn phản ứng như thế, Đào Tửu thấp giọng cười: "Ngươi vừa rồi hẳn là đã đoán được ta không phải là Lạc Thanh Loan chứ? Nghe nàng nói như vậy, Khải Dạ gật đầu, lập tức thổ lộ: "Tỷ tỷ, vô luận tỷ là ai, tỷ đều là thê tử của ta, là người ta tâm tâm niệm niệm."

Đào Tửu bị hắn chọc cười ra tiếng: "Ha ha... Tính tình ngươi a, thật sự rất thẳng thắn. "

Mà Tri Chích trong không gian gấp gáp than trời nói: "A a a! A Tửu, ngươi làm sao vậy sao lại tiết lộ thân phận đây, ngươi như vậy sẽ bị Thiên Đạo xử phạt, cho dù nguyên thần cũng khó có thể chịu được, Cửu Thiên Thần Lôi đó cũng không phải là đùa giỡn!”

Cửu Thiên Thần Lôi? Đào Tủu lạnh nhạt liếc mắt nhìn trên bầu trời: "Ngươi nói thứ trên đỉnh đầu ta sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »