Chương 60: Gϊếŧ Địch

"Tam sư huynh, hai bên đều đối đầu mấy ngày, vẫn không thấy khai chiến, có gì uẩn khúc sao?"

"Ừm." Tam sư huynh luôn luôn cà lơ phất phơ, thần sắc hôm nay cũng phải nghiêm túc: "Tuy nói Tiên Minh mấy năm gần đây thực lực không tầm thường, nhưng Ma Vực cũng không kém."

"Lúc này mấy tên đại ma quân chỉ cử tới một Diễm Hỏa Ma Quân, ma vực có rất nhiều tinh nhuệ chưa xuất ra, tùy tiện khai chiến, chỉ sợ bọn họ còn có chiêu trò gì đó phía sau.”

“Hơn nữa lần này Tiên Minh xuất chiến, đều là thế hệ trẻ tinh nhuệ, kinh nghiệm tác chiến không đủ, rất dễ sai sót."

Kỳ thật nếu cao thủ Tiên Minh đồng loạt xuất hiện, đừng nói một hồi đại chiến, cho dù đem ma vực diệt sạch không cần phải nói.

Nhưng, người tu tiên có nhiều hạn chế, tu vi chỉ đến cảnh giới nhất định, cũng không tiện tùy tiện ra tay.

Chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ dễ dàng tạo ra nghiệp chướng, để bị thiên đạo phạt, sẽ có trở ngại tu hành đại đạo.

Cho nên mặc dù Tiên - Ma khai chiến, rất nhiều tu sĩ tu vi cao thâm sẽ không xuất hiện, ví dụ như đại sư huynh của bọn họ.

Đào Tửu hiểu rõ gật đầu: "Mấy đại ma quân bắt huynh đệ Khải Dạ, làm con tin, Khải Dạ đã đi tìm bọn họ rồi."

"Ồ?" Tam sư huynh vừa nghe có chút lo lắng: "Mấy ma quân kia tuy rằng tu vi không tính là quá cao, nhưng Khải Dạ chỉ sợ không phải là đối thủ của bọn họ, có cần chúng ta hỗ trợ không?"

Đào Tửu lắc đầu: "Đây là chuyện giữa hắn và Ma Vực, Tiên Minh không tiện ra tay.”

Tam sư huynh đang cảm thấy lời này có lý, nếu không bọn họ lén giúp đỡ, lại nghe Đào Tửu mở miệng.

"Sư huynh, không bằng hôm nay để muội đánh trận đầu."

Giọng nói của nàng trong veo, giọng điệu bình thản, nhưng cũng nghe ra được ý trí trong lòng.

Tam sư huynh nghe vậy liền cự tuyệt: "Tiểu sư muội, đại chiến Tiên – Ma không phải như cuộc tỷ thí bình thường, người ma vực gian xảo tàn nhẫn như thế nào, nếu muội bị thương..."

"Sư huynh, muội đã không còn là đứa trẻ lên ba." Không đợi hắn nói xong, đã bị Đào Tửu ngắt lời.

"Muội nói thật đây, Khải Dạ ở bên đó muội không yên tâm, nếu hôm nay không để Ma Vực nếm chút khổ sở, muội sợ bọn Phệ Huyết Ma Quân sẽ đả thương hắn.”

Lý giải được nàng muốn cứu phu quân của mình, tam sư huynh suy nghĩ một chút: "Sư huynh đi đánh trận đầu, chém gϊếŧ mấy vị ma vực đại tướng của hắn, cũng không tin mấy ma quân kia còn muốn ra đánh tiếp với chúng ta."

“Không được." Đào Tửu cười nhạt cự tuyệt: "Tâm ý của sư huynh muội hiểu, nhưng nhất định phải muội phải tự mình đi, sư huynh là một trong những người dẫn đầu Tiên Minh, không thể vì muội mà bị người khác khiến trách.”

Tam sư huynh có chút nhăn nhó nói to: "Ta lại không sợ những lời miệng lưỡi thế gian!”

“Nhưng muội không muốn, phái Vô Vi Đạo Tông là môn phái đứng đầu Tiên Minh, được người ta kính ngưỡng, nếu bởi vì tư tâm cá nhân của muội mà bị người khác nói muội sẽ áy náy."

Đào Tửu kiên nhẫn thuyết phục hắn: "Hiện giờ muội và Khải Dạ đã kết làm đạo lữ, để cá nhân muội ra mặt, cho dù xảy ra sai lầm gì, người khác nhiều nhất nói muội vì ái tình mất khống chế, đến lúc đó sư huynh còn có thể làm chỗ dựa cho muội.”

Lão Tam thấy nàng tâm chí kiên định, lại nói lý lẽ, đành phải đáp ứng.

Nghĩ đi, trái phải hắn ở bên này nhìn, nếu tiểu sư muội thật sự có nguy hiểm, hắn ra tay cũng kịp.

"Được rồi, vậy thì theo ý muội, lát nữa sư huynh tọa trấn* cho muội."

*Yểm trợ phía sau.

Đào Tửu gật đầu đáp ứng, thầm nghĩ, tất cả mọi người đều sẽ quan sát, trận chiến này nàng đành phải cố hết sức.

......

Gió bắc thổi, trống trận vang lên

Trên chiến trường Tiên – Ma, chiến ý ngập trời, gió lạnh thét gào.

Đào Tửu mặc áo trắng đứng trước đại doanh Ma Vực, không quá hai canh giờ, nàng đã đánh chết năm gã tinh nhuệ của Ma vực, bao gồm bốn gã Ma Anh (Nguyên Anh) và một gã xuất khiếu sơ kỳ.

"Không thể tưởng được trong thời gian ngắn như vậy, tiểu sư muội đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ." Tam sư huynh nhìn từ xa, có chút giật mình.

Có thể rõ ràng, cũng như sáng suốt, dù sao tiểu sư muội ở Kim Đan hậu kỳ dừng lại hơn trăm năm, mặc dù không đột phá, nhưng tu luyện linh lực lại chưa từng lười biếng, một mực tích lũy trong thức hải.

Lúc này Đào Tửu đang chiến đấu vui vẻ, nàng hình như cảm thấy thân thể này lại có xu hướng đột phá.

Nếu là trước khi đi, có thể để lại cho Lạc Thanh Loan là một kỳ tài trong truyền thuyết cũng không tệ.

Cho nên nàng không đem việc này để ở trong lòng, cũng không chú ý tới mây đen bắt đầu hội tụ trên bầu trời.

......

Rất nhanh, Tiên Minh Đạo tu xem trận chiến càng ngày càng nhiều.

Bạch y nữ tử ở dưới mí mắt địch nhảy vọt, xuyên toa, gϊếŧ địch, dáng người bất phàm, khí thế như vương giả, nhìn thấy chúng đạo hữu gạt đầu một cái, thật sự muốn vỗ tay khen ngợi..

- Không biết đây là vị đạo hữu nào, lại dũng mãnh như thế!

"Cái này ngươi cũng không biết, đó là Ngũ tỷ Nhạc m tiên tử của phái Vô Vi Đạo Tông."

"Nhạc m tiên tử là nhưng vừa mới đột phá Nguyên Anh đã bị từ hôn, sau đó gả cho vị ma quân ở ma vực?"

"Chính là nàng ấy?"

"Nghe nói Nhạc m tiên tử đột phá Nguyên Anh chậm một chút, nhưng so với tu sĩ bình thường vẫn xem như rất sớm rồi. Hơn nữa chỉ cần một mình nàng ấy đối đầu với một ít đại tướng ở Ma Vực như vậy, nàng ấy cũng là kỳ tài xuất thế."

Chẳng phải là chuyện hiển nhiên sau, đây chính là hình mẫu của thế hệ ta.."

...

Đào Tửu ở trên chiến trường phát tiết cảm xúc đối với mấy ma quân, cũng không biết Tiên Minh bên này đã đem sự tích anh dũng của nàng chuyền ra.

Khi việc này truyền đến lỗ tai Liễu Sơ Sơ, nàng ta đang trang điểm, nghĩ đến chờ Huyền ca ca đến, nàng ta liền đẩy nhanh Hợp Hoan Cổ trên người Lạc Thanh Loan, để hắn tận mắt nhìn Lạc Thanh Loan phóng khoáng như thế nào.

Nhưng mà Lưu Đạo Huyền đợi còn chưa tới, nàng ta lại nghe được tin tức đầu tiên của Lạc Thanh Loan ở chiến trường Tiên - Ma, một mình chiến đấu, thanh danh vang lên?

- Hừ! Liễu Sơ Sơ ném lược ngọc bạch trong tay: “Sao lại có chuyện này!”

Vừa nghĩ đến bộ dáng Lạc Thanh Loan hào quang sáng ngời, lại cướp đi ánh mắt của Lưu Đạo Huyền, trong lòng nàng ta hận không thể trực tiếp hủy hoại Lạc Thanh Loan!

Nhưng trong nháy mắt, nàng ta cười nhạo.

"A, Lạc Thanh Loan không phải thích nổi bật sao? Đến lúc đó ta sẽ cho nàng ta lãnh đủ!”

Ban đầu, nàng ta chỉ là muốn ở trước mặt Huyền ca ca, làm hỏng thanh danh của Lạc Thanh Loan.

Nhưng nếu Lạc Thanh Loan đã tham gia trận chiến Tiên - Ma, vậy lúc đó ở trên chiến trường... Ha ha ha, vậy mới thật sự xứng đáng là nổi tiếng

Nghĩ tới đây, Liễu Sơ Sơ vươn tay vuốt ve mấy cái hộp mẫu cổ hoan hợp.

Lạc Thanh Loan, ngươi hãy chờ đó cho ta đi.

......

Đại Tướng ở Ma Vực bị Đào Tửu gϊếŧ đến bảy tám phần, đám người Phệ Huyết Ma Quân ở phía sau, đứng ngồi không yên.

Lúc đầu bọn họ chỉ muốn Khải Dạ đến và Khải Dạ đến thật.

Nhưng sự gian lận và xảo quyệt đó đã bị hắn đoán ra việc bọn chúng muốn bắt Khải Dạ làm con tin.

Còn muốn cho bọn họ thả huynh đệ của hắn trước, hắn nguyện ý làm con tin cho bọn họ.

Mấy người huynh đệ của Khải Dạ cũng không phải không thể thả, bọn họ trước mắt có thế mạnh, rõ ràng có thể trực tiếp bắt Khải Dạ, nhưng rốt cuộc cũng phải thả?

Vì ngay khi bọn họ chuẩn bị động thủ, ai ngờ tiểu tử lại nói, nếu như bọn họ không thả người, hắn sẽ tự bạo chân nguyên. Không chỉ như thế, hắn còn thật sự đem chân nguyên tế ra.

*Chân Nguyên hộ thể: có các tư chất thuộc tính giúp gia tăng năng lực cho chủ thể sở hữu.

Chân nguyên tự bạo, cho dù là Nguyên Anh cũng có uy lực không nhỏ, ở khoảng cách gần có thể gϊếŧ chết một đại năng hợp thể kỳ.

Huống chi hiện giờ Khải Dạ đã là xuất khiếu hậu kỳ, nếu tự bạo chân nguyên, không cần phải nói, trong phạm vi một dặm không một tấc cỏ nào có thể mọc được.

Dù cho bọn họ có trốn thoát, nhưng cũng sẽ bị thương nặng.

Vì thế hai bên cứ thế giằng co.

Ai ngờ còn chưa tới một ngày, trên chiến trường ma tu báo tin.

"Khởi bẩm hai vị ma quân, Lạc Thanh Loan phái Vô Vi Đạo Tông cường thế xông vào trận doanh bên ta, đã đánh chết sáu tên ma anh tu sĩ và hai gã đại tướng xuất khiếu kỳ."

Nghe được lời này, so với đám người Phệ Huyết Ma Quân người càng khϊếp sợ là Khải Dạ.

Tỷ tỷ lại đi chiến đấu, còn một mình đi xông vào trận doanh Ma vực?

Vừa nghĩ đến những chuyện này, hắn không nhịn được lo lắng, hiện giờ cũng không muốn phí thời gian ở đây với bọn chúng, nên hắn quyết định rời đi.

Dù sao hiện tại bọn họ cũng không có tâm tư đối phó huynh đệ của hắn, hắn đi tới chiến trường tìm tỷ tỷ trước.

Cũng không biết, hắn thừa dịp nàng ngủ một mình rồi rời đi, nàng có tức giận hay không?

Khởi Dạ không nói một câu, liền nhanh chóng rời đi,

Dường như không để bọn chúng vào mắt, đám người Phệ Huyết Ma Quân vừa giận vừa thẹn.

Nhưng không bất chấp như vậy, đội quân tinh nhuệ bên ma vực tổn hại nghiêm trọng, bọn họ còn phải tự mình đi tới chiến trường.

Vì thế hai đại ma quân vội vàng triệu tập binh lính còn lại, hùng hổ chạy tới chiến trường.

......

Khi Khải Dạ đi tới chiến trường Tiên - Ma, Đào Tửu đã thu binh về doanh trướng.

"Tỷ tỷ..." Lúc Khởi Dạ đi vào, Đào Tửu còn đang sửa sang lại trang phục, thấy nàng không bị thương, trái tim của hắn mới an tâm phân nửa.

Thấy hắn tiến vào, nàng cũng không kinh ngạc, chỉ quay đầu nhìn hắn một cái.

"Sao ngươi lại đến đây, bọn họ đã cứu được rồi sao?" Nói xong, nàng quay đầu nhìn vào gương, tiếp tục sửa sang lại tóc.

Trên người thoải mái nhưng kiểu tóc bị lệch.

Khải Dạ thấy thần sắc nàng như thường, nghĩ, tỷ tỷ chắc là... Không tức giận.

"Chưa cứu được." Hắn đi qua lấy lược trong tay nàng, giúp nàng chải đầu, động tác rất nhẹ nhàng.

"Phệ Huyết Ma Quân, bọn chúng cũng tới chiến trường, tạm thời bọn Phong Tử không có gì nguy hiểm, ta đã nhắn cho Đại Uy dẫn người đi cứu bọn họ."

"Ừm, như vậy cũng tốt." Đào Tửu chậm rãi gật gật đầu, không nói thêm nữa.

Khải Dạ nhìn trong gương, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, khó có thể nắm bắt.

Vậy tỷ tỷ có tức giận hay không?

"Tỷ tỷ.. tỷ có giận ta không?”

Có thể nói đây là điểm tốt của tiểu ma quân, không đoán được nên trực tiếp hỏi cho ra lẽ…

"Ừ?" Đào Tửu quay đầu nhìn hắn một cái: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

"Bởi vì ta không thương lượng với ngươi, một mình chạy đi cứu người."

Khải Dạ dừng động tác, quỳ một gối ngồi xổm một bên, ngửa đầu nhìn nàng, nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn.

Đào Tửu thấy bộ dáng của hắn như vậy, chống cằm’’Ừm" một tiếng.

"Lúc đầu quả thật là có chút tức giận, cảm thấy ngươi bỏ lại một mình ta mạo hiểm đi một mình, thật sự rất vô trách nhiệm."

Khải Dạ nghe được câu "vô trách nhiệm" thì lập tức có chút gấp gáp.

Đang muốn giải thích, liền nghe Đào Tửu lại nói: "Nhưng so với tức giận,thì vẫn lo lắng hơn, sợ ngươi bị khi dễ, sợ ngươi bị thương.”

"Tỷ tỷ..." Nghe nói như vậy, Tiểu Ma Quân vừa cảm động vừa mừng rỡ, xém chút nữa cảm động bật khóc.

"Cho nên tỷ đi tới tới chiến trường, một mình xông vào doanh trại của ma quân sao?"

Đào Tửu nghe vậy, nhướng mày: "Vậy thì, ngươi cho rằng ta ăn no rửng mỡ?"

"Ta sợ ngươi thật sự bị bọn Phệ Huyết Ma Quân bắt được, trực tiếp tới cứu ngươi, nếu bị uy hϊếp, vậy thì chỉ có thể đi theo con đường khác thôi."

Nàng không nói cho hắn biết, nàng biết hắn còn chưa bị bắt, đến chiến trường là cố ý.

"Nhưng cũng thật may mắn, ngươi bây giờ còn đẹp đẽ đứng ở trước mặt ta, bằng không ta thật sự phải cân nhắc, đi tìm những ma quân kia đó đòi người."

Khải Dạ nghe nàng nói những lời này, trái tim muốn tan chảy.

"Tỷ tỷ, thực sự xin lỗi." Hắn ôm lấy eo nàng, dán mặt lên.

"Sau này sẽ không thế nữa, ta sẽ luôn ở bên nàng, sẽ không bao giờ bỏ nàng một mình nữa."

Vừa mới nghe được một mình nàng liên tục gϊếŧ nhiều ma tu như vậy, hắn lo lắng muốn hỏng rồi, sợ nàng xảy ra sơ suất gì thì hắn phải làm sao?

Bây giờ ôm lấy nàng, trái tim kia mới dần ổn định lại.

Không ngờ Đào Tửu vừa nghe lời này, lại là "A?" Một tiếng, kéo tay hắn ra khỏi eo nàng.

Hai tay nàng ôm mặt hắn, tư thế từ trên cao nhìn xuống.

"Ta nhớ, ngươi nói trong thư." Đôi mắt của cô thu hẹp lại, lộ ra một nguy hiểm "Nếu ta không thể trở lại, vậy nàng hãy quên ta đi?".

"..."

Khải Dạ sửng sốt trong chớp mắt, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Tỷ tỷ, cái kia thật sự không phải, ta cũng sợ ta thật sự không trở về được, mới cố ý nói như vậy, ta mới không muốn tỷ tỷ quên ta!”

"Phải không?" Đào Tửu nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Ngươi cam đoan, sau này sẽ không nói như vậy nữa?"

“Ta cam đoan, về sau ta sẽ không bao giờ nói những lời ngu xuẩn như vậy, ta lúc nào cũng muốn ở một chỗ với tỷ tỷ, cho dù là chết, ta cũng tuyệt đối không bỏ lại tỷ tỷ, cũng không muốn tỷ tỷ quên ta!”

Thần sắc hắn khẩn trương, lời nói chắc nịch, nếu thiếu lấy máu ra thề thốt..

Thấy hắn như thế, Đào Tửu ẩn ý: "Ừm được rồi, vậy ta tạm thời tin ngươi trước vậy.”

Thấy Đào Tửu cười, Khải Dạ lập tức trở lại với khuôn mặt cợt nhả: "Hì hì, ta biết tỷ tỷ là tốt nhất.”

Không ngờ Đào Tửu lập tức lạnh nhạt : "Ngươi gọi ta là cái gì?”

Khải Dạ hơi ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, khuôn mặt diễm lệ cười tươi như một đóa hoa.

"Là phu nhân, phu nhân của ta là tốt nhất." Nói xong, hắn còn tiến lên hôn nàng một cái.

...... Ừm, Đào Tửu híp mắt, cảm giác còn không tệ.

Khó trách những tổng tài bá đạo thích trêu chọc tiểu kiều thê, thì ra chính là loại cảm giác này a.

Tri Chích trong không gian: Yo? Anh có nhầm kịch bản không?

À thì ra, thì ra A Tửu thích tổng tài bá đạo sao? Vậy thế giới tiếp theo sẽ thỏa mãn cô ấy.

......

Còn chưa chính thức bắt đầu đánh, Ma Vực đã mất vài tên tinh nhuệ, tam đại ma quân tức muốn gần chết.

"Tiên Minh bên kia, thực lực không thể khinh thường." Phệ Huyết Ma Quân trong mắt hiện lên tàn nhẫn: "Như vậy không được, hiện giờ chỉ có thể sử dụng trận pháp kia. Diễm Hỏa Ma Quân nghe vậy cũng căng thẳng: "Nếu thật sự khởi động trận pháp, chính là tà trận lục thân bất nhận, một khi khởi động, người bên Ma Vực cũng khó có thể may mắn thoát khỏi. "

“Cho nên chúng ta không thể tự mình xuất mã, nên tìm một ma quân ngu ngốc dễ kiểm soát."

Hung Sát Ma Quân gật gật đầu: "Nhân huynh nói có lý, vì đại kế ma vực, chỉ có thể làm vậy.”

Nếu không phải người của Ma vực không có nhân tính, tàn nhẫn, ngay cả người một nhà cũng không buông tha.

Vì thế ba người hợp lại, quyết định tế xuất Nhϊếp Linh Hấp Hồn m Tà Trận do Thượng Cổ Ma Vực để lại.

Ngày mới bắt đầu, trời còn chưa sáng, đại chiến Tiên – Ma chính thức bắt đầu.

Người ra tay trước, là Khôi Lỗi Ma Quân bị Đào Tửu chặt đứt căn cơ.

*Căn cơ: gốc rễ, trong tu tiên thường gọi là gốc rễ của sức mạnh. Chặt đứt căn cơ của một người nào đó thì sẽ khiến người đó cả đời không thể tu hành.

Ban đầu từ sau khi sự kiện đó, Khôi Lỗi Ma Quân củng cố quyền lực ma cung của mình.

Lần đại chiến này, các ma quân khác cũng không mời hắn đến, nói là muốn để cho hắn ở phía sau tọa trấn*, nhưng thực chất là muốn tước quyền lực trong tay của hắn, đem thế lực dưới tay hắn biến thành của mình

*Tọa trấn: Ngồi làm quan ở một nơi. Người ra sách lược, chỉ thị

Dù Khôi Lỗi Ma Quân đầu óc không thông minh lắm nhưng tính tình hung ác tàn nhẫn, làm ma quân nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết suy nghĩ của các ma quân khác.

Nghĩ đến bản thân đã mất đi phân nửa niềm vui trong đời, hắn dứt khoát phải làm một số chuyện, thừa dịp nửa đêm, trà trộn vào trong doanh trướng của phái Hợp Hoan.

Hắn nghĩ rất đơn giản, trong Tiên Minh ngoại trừ phái Thanh Hà chuyên thu nhận nữ đệ tử, tiểu tiên tử phái Hợp Hoan cũng không ít.

Hơn nữa nghe nói phái Hợp Hoan đặc biệt giỏi thuật song tu, cũng khá giống với ý muốn của hắn, có lẽ bắt một tiểu tiên tử phái Hợp Hoan, còn có thể cùng nhau thảo luận.

Mặc dù hắn đã mất một bộ phận, nhưng hắn có những bộ phận khác có thể sử dụng mà không có chút trở ngại.

Mà thật trùng hợp không khéo, hắn chui vào chính là doanh trướng của ác nữ Liễu Sơ Sơ.

Lúc đó, Liễu Sơ Sơ còn chưa ngủ, vừa nghĩ đến hình tượng Lạc Thanh Loan trong lòng Lưu Đạo Huyền, nàng ta hưng phấn đến mức không ngủ được.

Lúc Khôi Lỗi Ma Quan đi vào, nàng ta đang ăn mặc đơn giản đang dựa vào đầu giường, cười ngây ngô.

"Ngươi là ai? Dám xông vào doanh trướng của ta, ngươi có biết phụ thân ta là ai không?”